Edit: Hy Hoàng Thái phi Beta: An Thục phi Ban ngày nóng bức, Bùi Thanh Thù lười nhác nằm ở trên giường, nóng đến mức hắn không muốn động đậy một chút nào cả. Loại thời tiết như thế này, chỉ cần cử động một chút thì cả người đầy mồ hôi, hắn cũng mệt đến nỗi chẳng muốn ăn cơm. Nếu không phải muốn đi vệ sinh thì hắn có thể nằm im trên giường cả ngày. Cũng vì nguyên nhân này mà Tôn ma ma vừa thấy hắn ngồi dậy liền vô cùng săn sóc đến gần hỏi hắn: “Điện hạ muốn đi vệ sinh sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Thanh Thù đỏ bừng mà gật gật đầu. Trước khi Bùi Thanh Thù biến thành một tiểu nam hài chỉ có hơn bốn tuổi thì hắn là một nữ nhi của gia đình bình thường. Lúc còn ở nhà đều tự mình làm rất nhiều chuyện, trong nhà chỉ có duy nhất một nha hoàn thì phải hầu hạ chủ mẫu, cũng không có ai giúp chính mình đi vệ sinh. Nhưng mà bây giờ hắn thành Hoàng tử. Mặc dù là Hoàng tử lớn lên ở lãnh cung nhưng bên cạnh hắn cũng có một nhũ mẫu đi theo chăm sóc cẩn thận. Tất cả mọi việc đều do Tôn ma ma làm lấy, bà không cho Bùi Thanh Thù tự mình làm chuyện gì. Lúc đầu hắn cũng cảm thấy không quen, nhưng chỉ cần hắn cúi đầu nhìn thấy ‘tiểu quái vật’ giữa hai chân mình...thì hắn lại dễ dàng thỏa hiệp. Vẫn là để Tôn ma ma giúp mình đi. Bùi Thanh Thù còn nhớ rõ lần đầu hắn nhìn thấy nó thì trước mắt tối đen, lập tức hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ cũng đã qua hơn mười ngày, Bùi Thanh Thù đã bắt đầu quen, hắn không thể không tiếp nhận sự thật là chính mình đã trở thành nam nhi. Thật ra hắn không phải hoàn toàn không biết gì về thân thể của nam nhân. Kiếp trước hắn tên là Lục Thanh Thư, là nữ nhi của một họa sư. Năm mười bảy tuổi gả cho một nam nhân tên là Võ Cử nhân, có thể nói là phu thê hoà thuận. Không ngờ ngày vui ngắn ngủi, mới thành hôn được vài ngày thì biên cảnh phía Bắc xảy ra chiến tranh. Sau khi phu quân xuất chinh thì không trở về nữa. Số phận càng thêm bi thảm là hai năm sau, người Hung Nô đánh vào Trung Nguyên, công phá kinh thành - Đại Tề mất nước. Đến bây giờ khi Bùi Thanh Thù nhớ lại những ngày tháng trở thành nô lệ mất nước đó vẫn cảm thấy kinh sợ. Người Hung Nô tấn công Đại Tề rất nhiều năm cuối cùng cũng thành công thì giống như hoá điên vậy, điên cuồng cướp bóc của cải và nữ nhân Trung Nguyên. Bọn họ đi đến đâu thì nơi đó không còn ngọn cỏ. Đốt nhà, giết người, cướp của, dân chúng khổ không chỗ để kêu khóc. Lục Thanh Thư cùng người nhà trốn chạy khắp nơi nhưng đến cuối cùng cũng không thể chạy thoát người Hung Nô. Lúc Lục Thanh Thư đang lo lắng con đường tương lai thì bà mẹ chồng đanh đá của nàng trực tiếp phóng hỏa tự sát, thiêu chết cả nhà bọn họ, bà thà chết chứ không muốn sống để người Hung Nô chà đạp. Không sai, kiếp trước Bùi Thanh Thù bị thiêu chết. Cho nên bây giờ hắn rất sợ lửa. Buổi tối nhìn thấy Tôn ma ma đốt đèn thì trong lòng vô cùng hốt hoảng, hắn phải trốn càng xa cái đèn càng tốt. “Điện hạ từ trước đến giờ đều không thích nói chuyện, bây giờ thì hay rồi, sau khi ốm một trận thì ngay cả ánh sáng cũng trốn tránh. Thật là tạo nghiệt mà!” Tôn ma ma cho rằng bà đã dỗ được Bùi Thanh Thù ngủ thì lôi kéo Lục Tụ nói chuyện phiếm. Lục Tụ là cung nữ duy nhất trong lãnh cung, mấy năm trước được phân cho mẹ đẻ của Bùi Thanh Thù là Lâm thị. Sau đó trong lúc Lâm thị mang thai lại phạm phải sai lầm bị biếm vào lãnh cung. Lúc ấy mấy đại cung nữ bên cạnh Lâm thị đều bị xử tử, những tiểu cung nữ khác đều tìm phương pháp rời đi. Chỉ có Lục Tụ trung tâm kiên quyết đi theo Lâm thị nên bây giờ vẫn lưu lại lãnh cung hầu hạ. Lục Tụ nghe Tôn ma ma nói xong cũng thở dài theo bà: “Ai, mệnh của điện hạ cũng thật khổ. Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, mệnh cách quý nhân, nhưng lại sinh ra ở địa phương quỷ quái này… Mấy ngày hôm trước điện hạ còn sốt cao như vậy, một thái y cũng không thể mời đến. Cũng may có Tôn ma ma quỳ xuống dập đầu với thị vệ trông cửa kia lại lôi hết cả gia tài tích cóp ra mới đổi được một ít dược liệu, nếu không thì điện hạ của chúng ta cũng không còn đường sống.” Tôn ma ma lắc đầu cười nói: “Nói những chuyện này làm gì, điện hạ uống sữa của ta lớn lên thì không khác gì con trai của ta. Người làm mẹ có thể không nghĩ cho con của mình sao?” Tôn ma ma nói ra những lời này vốn là vô tâm, nhưng vừa nói xong thì hai người đều sửng sốt, trên mặt hiện lên xấu hổ. Bùi Thanh Thù nhắm mắt nên cũng không nhìn được biểu cảm của bọn họ, nhưng hắn có thể đoán ra vì sao bọn họ lại xấu hổ như thế. Bởi vì mẹ đẻ Lâm thị của hắn, yêu thương hắn còn không bằng nhũ mẫu là Tôn ma ma. Bùi Thanh Thù bị bệnh lâu như vậy nhưng vẫn luôn là Tôn ma ma và Lục Tụ thay phiên chăm sóc hắn. Còn Lâm thị chỉ có lúc ăn cơm sẽ đến ăn cùng với hắn, thời gian còn lại Lâm thị đều ở trong phòng của mình, không biết đang bận rộn việc gì. Từ lúc Bùi Thanh Thù tỉnh lại đến giờ cũng hơn nửa tháng nhưng chưa nói được mấy câu với Lâm thị. “Tôn ma ma nói đúng, ngài đối xử với điện hạ tốt đến mức không còn chỗ để chê.” Lục Tụ khen bà một câu rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ngài cũng đùng oán trách nương nương... Nương nương sống cũng không vui vẻ gì.” Tôn ma ma vội vàng xua tay nói: “Ta chỉ là một hạ nhân làm sao dám oán trách nương nương! Hơn nữa trong cung có ai là không biết năm xưa nương nương cũng không phải tự nguyện tiến cung. Nương nương cũng là người có số khổ!” Bùi Thanh Thù nghe đến đây thì vô cùng muốn xen mồm hỏi một câu rốt cuộc năm đó Lâm thị vì sao lại tiến cung? Vì sao đang mang thai lại bị biếm lãnh cung? Nhưng hắn không biết rốt cuộc là Bùi Thanh Thù có biết chuyện này hay không, chẳng may hắn vừa mở miệng nói chuyện liền bại lộ thân phận thì nguy. Khó khăn lắm ông trời mới rủ lòng thương cho hắn sống lại một lần, hắn không muốn mình bị người khác hiểu nhầm thành quái vật mà mang đi thiêu sống. Hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng cố gắng sống thật tốt, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn đừng nói so sánh với Hoàng tử, chỉ so sánh với kiếp trước của hắn cũng không bằng. Tuy hoàn cảnh sống của lãnh cung không tốt, nhưng cuộc sống hàng ngày cũng không thảm hại như trong tưởng tượng của Bùi Thanh Thù. Lệ Phi là phế phi, đãi ngộ giống như cung nữ bình thường. Thức ăn mỗi ngày đều là cơm canh đạm bạc, nhưng ít ra đều là thức ăn bình thường không có thiu thối. Chính vì vậy nên Bùi Thanh Thù đoán: Hoàng hậu nương nương làm người khá tốt, hoặc là nguyên nhân Lệ Phi Lâm thị bị biếm lãnh cung có ẩn tình nên có người âm thầm chăm sóc bọn họ. Bùi Thanh Thù hy vọng là vế sau. Bởi vì chỉ có là vế sau hắn mới có hy vọng đi ra khỏi nơi này. Nếu không cả đời giống như bây giờ, cả ngày ăn không ngồi rồi, đồ ăn đều là hạ nhân cố ý tiết kiệm... Nếu như vậy Bùi Thanh Thù hoàn toàn không biết chính mình tồn tại có ý nghĩa gì. Hắn mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh lại là vì nóng không ngủ nổi. Tôn ma ma đang ngồi canh giữ ở bên cạnh hắn quạt cho hắn ngủ, nhìn thấy hắn tỉnh, liền ân cần hỏi: “Điện hạ tỉnh rồi, ngài có đói bụng không? Tối hôm qua ngài ăn rất ít…” Bùi Thanh Thù lắc đầu hỏi: “Giờ nào rồi?” “Hồi bẩm điện hạ , bây giờ là giờ tỵ một khắc.” Bùi Thanh Thù nhíu nhíu mày. Đêm qua ngủ quá muộn, nhưng kiếp trước từ lúc nhỏ đến lớn trước hay sau khi xuất giá hắn đều chưa bao giờ dậy muộn như vậy. Những ngày nhàn nhã như vậy cũng sắp kết thúc. Hắn từ trên giường ngồi dậy, Tôn ma ma hiểu ý không mang giày cho hắn mà ôm hắn đi vệ sinh. Bùi Thanh Thù nhẹ nhàng nói: " Ta muốn mang giày." Tôn ma ma ngẩn ra: “Điện hạ…ngài vừa khỏi bệnh xong, thân thể đang rất yếu, để nô tỳ ôm ngài là được.” Bùi Thanh Thù không nói lời nào, chỉ là kiên trì mà nhìn bà. Tối hôm qua lúc trước khi ngủ hắn đã nghĩ kỹ. Không thể tiếp tục như thế này nữa, hắn phải nghĩ biện pháp thay đổi tình cảnh của mình. Tôn ma ma không lay chuyển được hắn chỉ có thể cúi đầu nói: “Điện hạ tự mình đi một chút cũng tốt cho cơ thể. Nếu điện hạ mệt liền nói với nô tỳ.” Bùi Thanh Thù gật đầu, hắn vịn tay của Tôn ma ma chậm rãi đi đến tịnh phòng. Hiện giờ thân thể của hắn rất yếu, mới đi được có mấy bước chân mà người đã đổ mồ hôi. Lúc Tôn ma ma thay quần áo giúp hắn thì thấy Lục Tụ bưng một chậu rửa mặt đi vào, nàng nhìn thấy bọn họ liền cười: “Nô tỳ thỉnh an điện hạ, sao hôm nay điện hạ dậy sớm như vậy?” Bùi Thanh Thù nghĩ thầm, nói nhiều sai nhiều nói ít sai ít nên không mở miệng. Dù sao nguyên thân cũng ít nói chuyện, hắn đến còn sốt cao một trận, bây giờ nếu có thể không nói chuyện hắn liền không nói, tránh bại lộ bản thân. Tôn ma ma tự nhiên trả lời: “Điện hạ nằm nhiều ngày như vậy chắc là thấy nhàm chán. Cũng đúng, bên trong lãnh cung chỉ có một mình điện hạ, không có hài tử khác, cả ngày chỉ nhìn thấy mấy người chúng ta, điện hạ quá mức thiệt thòi.” Lục Tụ cầm khăn lại đây, đầu tiên giúp Bùi Thanh Thù xoa tay rồi hỏi hắn: “Điện hạ có thấy lạnh không?” Chờ Bùi Thanh Thù lắc đầu thì nàng mới giặt sạch khăn rồi lau mặt cho hắn. Tính cách Lục Tụ rất nhanh nhẹn, hầu hạ cũng rất dịu dàng nhẹ nhàng. Bùi Thanh Thù cảm thấy nàng mới là người thiệt thòi nhất, tuổi còn trẻ như vậy liền bị nhốt ở trong lãnh cung, ăn không no mặc không ấm còn phải hầu hạ hai vị chủ nhân, việc gì cũng đến tay mình. “Để ta tự mình làm đi.” Hắn có chút ngượng ngùng nói. Lục Tụ nghe được hắn nói liền cười: “Điện hạ ghét bỏ nô tỳ chân tay vụng về hay sao, không nhẹ nhàng như Tôn ma ma?” Bùi Thanh Thù lắc đầu, hắn nhìn Lục Tụ mặc trên người bộ quần áo cũ giặt nhiều đến mức bạc thếch thì nhỏ giọng nói: “Các ngươi chăm sóc ta quá vất vả.” Lục Tụ sửng sốt, tươi cười đọng lại trên khuôn mặt, nàng và Tôn ma ma liếc nhau một cái đều thấy vành mắt của hai người đỏ bừng. “Điện hạ đã trưởng thành rồi, biết đau lòng người khác.” Tôn ma ma lau khoé mắt nói với Lục Tụ: “Lúc nãy đi vệ sinh điện hạ đều không cần ta giúp đỡ.” Bùi Thanh Thù có điểm thẹn thùng, không biết nói cái gì mới tốt. Hắn đổi với việc bản thân thay đổi một khối thân thể nhìn nhiều cũng sẽ quen. So với việc để người khác hầu hạ mình đi vệ sinh thì Bùi Thanh Thù càng muốn tự mình đi hơn. “Điện hạ, nô tỳ không vất vả.” Lục Tụ chớp chớp mắt, cố gắng ngăn lại nước mắt: “Chỉ cần điện hạ bình bình an an, hạnh phúc vui vẻ thì muốn nô tỳ làm gì cũng được.” Bùi Thanh Thù nghe xong thì trong lòng không thể không cảm khái. Hai nữ nhân trước mặt hắn là hạ nhân trung thành hiếm thấy. “Chúng ta là nô tỳ, sinh ra là để hầu hạ người khác, hầu hạ ngài là bổn phận của nô tỳ. Nhưng ngài thì khác, ngài là Hoàng tử, ngài chịu thiệt thòi nhiều hơn bọn nô tỳ nhiều.” Lục Tụ chân thành nói: “Về sau điện hạ đừng nói những lời như vậy.” Bùi Thanh Thù phát hiện, không cho bọn họ hầu hạ chính mình đối với bọn họ mà nói không phải giải thoát mà là một loại tra tấn. Kẻ làm hạ nhân, ở trong hoàn cảnh này nếu chủ tử không thể đứng lên cố gắng thì bọn họ cũng không biết chính mình tồn tại vì cái gì. Làm việc mặc dù vất vả nhưng trong lòng còn yên tâm. Ít nhất không giống Bùi Thanh Thù lúc này, cả ngày rảnh rỗi miên man suy nghĩ. Rửa mặt xong thì Lục Tụ hầu hạ hắn súc miệng, Tôn ma ma bỗng nhiên nói: “Nương nương đến.” Bùi Thanh Thù lập tức khẩn trương.