Ánh sáng dịu nhẹ từ Mặt Trời soi chiếu vào từng ô cửa trong căn phòng của đôi trai gái. Đỗ Phồn tỉnh dậy trong mệt nhọc và đau đớn. Cảm giác nhớp nháp khắp người khiến cô khó chịu. Đưa tay lên che mắt khỏi ánh sáng, Đỗ Phồn nhận ra trên cánh tay, trên cổ, khắp người cô đều là những vết hôn đỏ tím. Cảm giác đau đớn giữa hai chân làm cô dần thanh tỉnh hẳn. Và còn… Cánh tay rắn chắc đang đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô! Nhìn theo cánh tay ấy, Đỗ Phồn quay sang người đang nằm ngủ yên bình bên cạnh. Mái tóc vàng ẩm ướt… Sống mũi cao thẳng lạnh lùng… Bờ môi mỏng mím lại… Lồng ngực rắn chắc nở nang… Cô biết người này! Đó chẳng phải là Apollo, là người thầy giáo mới đảm nhiệm bộ môn Lịch sử Âm nhạc Phương Tây của lớp cô đó sao? Nhưng…Chuyện này là như thế nào? Dáng vẻ của người đàn ông cùng những đau đớn trên thân thể khiến Đỗ Phồn chắc chắn rằng đêm qua giữa cô và người đàn ông này đã phát sinh ra chuyện không nên. Nhưng sự bình tĩnh của Đỗ Phồn khiến chính cô cũng ngạc nhiên. Đầu óc cô mơ hồ. Ký ức như khuyết đi một mảng…Cô càng cố nhớ thì thứ hiện ra chỉ là một khoảng trắng xóa. Cô đã quên mất điều gì đây? Đang chìm đắm vào những suy tư riêng của bản thân, bỗng nhiên Đỗ Phồn cảm thấy tóc mình dường như đang được một bàn tay vuốt nhẹ. Giọng nói trầm thấp khàn khàn khẽ vang lên bên tai: “Em tỉnh rồi sao?” Ngắm nhìn Đỗ Phồn, Apollo lười nhác lên tiếng. Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt vẫn là một sự mô hồ không rõ. Như phát hiện ra điều gì kỳ lạ ở người con gái trước mặt, Apollo ngồi dậy, nắm lấy bờ vai Đỗ Phồn. Nhìn sâu vào mắt cô, anh hỏi: “Em sao vậy? Sao lại nhìn tôi lạ như vậy?” Nhưng trên mặt cô vẫn viết rất rõ ràng hai chữ “không hiểu”. “Em…quên mất tôi là ai sao?” Apollo nghi ngờ. Thứ thuốc của Eros chính anh cũng không hiểu rõ tác dụng. Chỉ sợ… “Tôi nhớ. Thầy là thầy Apollo.” Đỗ Phồn bình tĩnh. “Nhưng…tôi không hiểu vì sao giữa chúng ta lại xảy ra chuyện này.” Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Apollo. Hình như…anh đã hiểu rồi! “Tôi đúng là Apollo. Nhưng…” Ghé sát vào tai Đỗ Phồn, Apollo thì thầm: “Chúng ta không chỉ là thầy trò. Em còn là vị hôn thê của tôi.” Hơi thở lạnh mát của Apollo phả vào tai Đỗ Phồn. Nói xong, anh ngậm lấy vành tai trắng trẻo của cô, rồi cúi xuống cắn mút cổ cô. “Anh nói…tôi là hôn thê của anh sao?” Đỗ Phồn có chút nghi ngờ! “Phải! Nếu không em nghĩ vì sao chúng ta lại làm nên những chuyện này?” Tiếng cười trầm thấp của Apollo vang lên. “Nhưng…sao tôi lại chẳng nhớ gì hết…” Đỗ Phồn lấy tay vỗ nhẹ vào đầu mình. “Đỗ Phồn…Tôi đã từng nghe nói tới một chứng bệnh gọi là…mất trí nhớ tạm thời! Người trẻ bây giờ do áp lực công việc rất hay mắc chứng bệnh đó. Nhưng không sao…một thời gian nữa em sẽ nhớ lại thôi.” Apollo từ tốn giải thích, nhưng đôi môi anh vẫn không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại của cô. Cô đã là của anh! Đã là người phụ nữ thuộc về anh! Trên người cô hoàn toàn là hương vị, là hơi thở, là mùi hương của anh. Thậm chí ấn ký của anh vẫn sáng rực trên lưng cô… Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn. Sự chờ đợi và tìm kiếm nghìn năm khiến anh không thể thỏa mãn dễ dàng như vậy… Đẩy Đỗ Phồn trở lại chiếc đệm êm ái, Apollo chống tay, giam cô vào vòng ôm của mình. Mặt đối mặt, Apollo có thể nhận thấy trong mắt Đỗ Phồn không còn sự bài xích hay chán ghét khiến anh đau đớn. Đôi mắt cô chỉ còn chút ngờ vực. Và ngay bây giờ anh sẽ xóa tan sự ngờ vực ấy! Nhận lấy nụ hôn dịu dàng từ người đàn ông tuyệt mỹ phía trên, trong tim Đỗ Phồn dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả. Sự gần gũi với anh cho cô cảm giác thân quen. Sự nồng nhiệt của anh khiến cô chắc chắn rằng anh yêu cô, rất yêu, yêu vô cùng. Hơn nữa…anh còn dịu dàng trân trọng cô như vậy…Dù nhớ hay quên, cô cũng không thiệt thòi gì! Có lẽ anh nói đúng. Nếu không phải người yêu thì sẽ không làm những việc như thế này. May mắn là ký ức của cô chỉ bị khuyết một khoảng. Chắc hẳn là cô bị đãng trí một thời gian ngắn thôi. Những suy nghĩ ấy khiến Đỗ Phồn an tâm chìm đắm trong vòng tay thần Mặt Trời. Trái lại với sự thô bạo hôm qua, động tác của Apollo giờ đây vô cùng dịu dàng. Anh không muốn người con gái trong vòng tay phải chịu đau đớn thêm một lần nào thêm nữa. Đôi môi Apollo mút nhẹ, từ cổ, tới xương quai xanh, rồi dần lướt xuống. Anh nhẹ nhàng nhâm nhi hai nụ hồng của cô như thể đang nếm một món ăn ngọt ngào. Kìm chế sự thô bạo nguyên thủy tồn tại trong người, đôi môi ấy chỉ thỉnh thoảng cắn nhẹ nơi no đủ của cô gái. Trước sự kích thích ấy, Đỗ Phồn cong người đón nhận, đôi môi màu oliu thoát ra những tiếng “ưm” rất nhỏ… Nhận thấy Đỗ Phồn đã sẵn sang, Apollo mới giải phóng dục vọng của chính mình. Khi cảm nhận được dục vọng to lớn của anh hoàn toàn tiến vào trong mình, Đỗ Phồn “a” một tiếng. Đôi tay cô quàng lấy cổ Apollo, chủ động hôn lấy đôi môi mỏng lạnh lùng của anh. Sự khích lệ ấy khiến Apollo có chút vội vã. Anh cúi đầu, gặm lấy vành tai cô, nói nhỏ: “Gọi tên anh.” Đỗ Phồn chìm trong khoái cảm, hoàn toàn không để ý tới lời của người đàn ông phía trên. Nhưng động tác của Apollo chậm dần…chậm…rất chậm…tới mức khiến cô không chịu nổi! “Gọi tên anh!” Giọng nói trầm khàn của anh lại vang lên. “A…Apollo.” Đỗ Phồn nhỏ giọng. Cái tên vừa vang lên, thân dưới của Apollo lại cử động. Nhanh. Gọn. Dứt khoát! “Gọi tên anh! Gọi tên anh!” Hơi thở của Apollo dồn dập. Mỗi lần anh đi sâu tới tận cùng trong cô cũng là lúc tên anh được cô bật ra trong nức nở. Mãi cho tới khi cao trào qua đi, cái tên của vị thần Mặt Trời mới thôi vang lên trong căn phòng ngập mùi hoan ái. Nâng đầu Đỗ Phồn gối lên cánh tay của mình, Apollo thỏa mãn mỉm cười. Anh nói: “Chúng ta kết hôn...được không?” Một khoảng im lặng… Mãi cho tới khi Apollo tưởng như Đỗ Phồn đã ngủ, thì bất chợt cô dụi đầu vào ngực anh, đưa tay ôm lấy anh. Giọng nói thỏ thẻ nho nhỏ của cô cất lên chậm rãi… “Được!” Cho tới giây phút ấy, Apollo mới cảm nhận được rằng anh sống tới mấy nghìn năm…quả thật không uổng. Ôm chặt người đẹp trong vòng tay, ý cười ngập trong ánh mắt, anh thì thầm: “Thì ra…hạnh phúc là như thế này!”