Chỉ vài ngày hôm sau, cả đỉnh Olympus đã xôn xao về hôn lễ của vị thần Mặt Trời. Nhưng người trong cuộc là Đỗ Phồn lại không hề biết gì về điều đó! Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trong một gian phòng xa hoa, nhưng hoàn toàn không phải là căn phòng trước đó. Đi dạo vài vòng, không thấy Apollo, nhưng Đỗ Phồn có thể nhận ra đây là một tòa kiến trúc tinh xảo đắt giá. Ngôi biệt thự theo kiến trúc châu Âu cổ kính này nằm ở ngoại thành Paris. Đi vào phòng bếp, dừng lại bên chiếc bàn ăn chạm trổ tinh xảo, Đỗ Phồn cầm tờ giấy được để ngay ngắn trên mặt bàn lên “Anh đi gửi thiệp mời. Em ở nhà nghỉ ngơi. Đừng đi đâu trước khi anh về.” Nhìn nét chữ rắn rỏi in trên tờ giấy, Đỗ Phồn bất giác mỉm cười. Cảm giác ấm áp lạ lẫm len lỏi vào trong từng ngóc ngách của trái tim cô. Người đó rất yêu cô, rất quan tâm tới cô, làm cô thấy hạnh phúc. Nhưng…tại sao xen lẫn trong dư vị ngọt ngào ấy, cô lại cảm thấy như có một chút gì đó…lạ lẫm… Anh yêu cô. Cô cũng…yêu anh… Nhưng…liệu cô và người ấy có phải đã yêu nhau từ rất lâu rồi không? --- Khi Đỗ Phồn đang an toàn trong ngôi nhà dưới trần gian nơi anh đã dùng phép thuật giấu đi, thì Apollo lúc này đang ung dung cưỡi cỗ xe của mình đi tới chỗ thần đưa thư Hermes. Hermes là vị thần truyền tin có thể đi khắp trên trời dưới biển. Mọi tin tức lớn nhỏ trên thế gian này đều do cậu phụ trách. Và tất nhiên, như một bản năng, Hermes cũng là kẻ nhạy bén nhất trong tất cả các vị thần. Bởi vậy, cỗ xe của thần Mặt Trời vừa dừng trước cửa thần điện, Hermes đã đứng ở đó chờ sẵn. Giẫm chân một cái, đôi giày cánh* đã đưa cậu bay lên không trung, lượn những vòng bay đẹp mắt trước khi dừng lại trước mặt Apollo. Đứng đối diện vị thần Mặt Trời, hai con rắn trên cây quyền trượng của Hermes* đã vươn ra phía những tấm thiệp mời trong tay thần Mặt Trời. “Xin chúc mừng anh, Apollo!” Hermes nở nụ cười yêu mị. Vốn là em trai cùng cha khác mẹ của Apollo, nhưng cậu em này lại không có tính cách chính trực như thần Mặt Trời, cũng không hiếu chiến nóng nảy như Ares. Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, cùng nụ cười ngọt ngào luôn của Hermes luôn khiến cho người đối diện có cảm giác cậu ta lúc nào cũng tràn ngập sức sống. Nhưng cũng chính nhờ sự hòa nhã của mình, Hermes có thể đi tới bất kỳ nơi đâu, dù là đỉnh Olympus, hay đáy biển của Poseidon, và cả địa ngục sâu thẳm của Hades. Nhìn đứa em trai đáng yêu trước mặt, Apollo nhẹ giọng: “Cảm ơn cậu.” “Chà chà, nghìn năm qua cuối cùng anh cũng có vẻ mặt hạnh phúc này.” Hermes nghiêng đầu cười. Apollo mỉm cười đáp lại. Đưa cho Hermes những tấm thiệp mời màu vàng óng ánh, anh căn dặn: “Cậu giúp ta chuyển những tấm thiệp này tới các vị thần trên đỉnh Olympus nội trong chiều ngày hôm nay được chứ?” “Được được! Tất nhiên là được. Nhưng sao không đưa cả cho tôi, anh còn giữ lại mấy tấm kia làm gì?”. Chỉ vào vài tấm thiệp Apollo giữ lại, Hermes tò mò hỏi. “Có một số người, ta sẽ tự đi mời.” Gật đầu cảm ơn, Apollo quay cỗ xe đi mất, để lại Hermes ở đằng sau vẫn cứ nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt. Liệu những ai có vinh dự được vị thần Mặt Trời đích thân mời đi dự hôn lễ đây? --- Đáy biển Atlantic… Poseidon ngồi trầm ngâm trước tấm thiệp mời vàng chói mắt của thần Mặt Trời để lại. Dù Apollo đã lên tiếng trước để xóa tan vết rạn nứt giữa bác cháu trong trận chiến vì nàng Daphen ngàn năm trước, và dù cho ông cũng không để bụng những giây phút nông nổi nhất thời của cháu trai, nhưng lời mời ấy quả thực khiến ông phải suy nghĩ, nhất là ẩn ý trong lời nói của Apollo: “Khi Bác tới, nhớ dẫn theo các em họ tới chung vui trong hôn lễ của cháu.” Hai chữ “em họ” đầy thách thức kia còn ám chỉ ai khác ngoài con trai Orion của ông đây. Và cả Orion nữa, vừa nhìn thấy tấm thiệp này, nó đã sầm mặt bỏ đi đâu mất. “Thật là…” Poseidon day nhẹ thái dương. Người trẻ quả đúng là rắc rối! --- Ngồi trên chiếc đò trôi theo dòng sông đau khổ Acheron, Apollo lặng lẽ nhìn ngắm nơi sâu thẳm đầy tội lỗi này. Những ngọn lửa thiêu đốt các linh hồn chốc chốc lại bùng lên, hung hăng dọa người. Những tiếng rên rỉ đau đớn của hồn ma người chết bao trùm khắp không gian, tựa như một bản hợp xướng hỗn loạn không tên. “Thật may mắn là lần này ngài tới đây không phải để đập phá, thần Mặt Trời ạ.” Giọng nói già yếu vang lên từ ông lái đò Charon* - kẻ đón đưa của địa ngục. Apollo cười nhạt. Quả thật là đã nghìn năm rồi anh không “thăm viếng” nơi tối tăm sâu thẳm của người bác Hades này, kể từ lần anh xuống đây náo loạn để tìm kiếm linh hồn Daphne. Bước tới thần điện của Hades, Apollo bước chậm rãi theo những cây cột đá chất đống từ xương người. Sở thích của bác anh vẫn không thay đổi. Tàn khốc và lạnh lẽo như xưa! Nhìn chiếc ngai trống không người ngồi, Apollo cất tiếng. “Tôi tới gửi thiệp mời cho người đây, Hades!” Giọng nói điềm tĩnh của anh khiến cho những tiếng than khóc rên rỉ im bặt trong giây lát. Bỗng chốc, cả thần điện bừng sáng trong ánh lửa đỏ rực chói mắt. Tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian. Một giọng nói nửa cười nửa không chậm rãi trả lời: “Chúc mừng…cháu trai!” Hades không lộ diện. Đáp lại Apollo chỉ có giọng nói dọa người ấy. Như nhận ra điều gì khác thường của địa phủ, Apollo nhàn nhạt hỏi: “Cô dâu của bác đâu rồi, Hades? Nếu ta nhớ không nhầm thì thời gian này lẽ ra cô ấy phải ở với bác chứ*?” Âm thanh cười càng trầm thấp, giọng nói kia lại vang lên, nhưng phảng phát chút sát khí… “Nàng ấy…trốn rồi! Linh hồn của nàng…trốn rồi!” Những ngọn lửa đỏ rực lại bùng lên như chứng minh cho sự giận dữ của ông vua địa phủ. Ra vậy! “Vậy chúc bác sớm tìm được vợ của mình. Và nhớ đưa cô ấy tới dự hôn lễ của ta.” Hờ hững đáp trả, Apollo quay người đi mất. Nhìn bóng anh mờ dần trong dòng sông đau khổ, tiếng cười kia mới nhạt dần: “Tất…nhiên…rồi…” --- Ném tấm thiệp mời xuống đất, Artemis giận dữ chỉ vào Apollo đang thong thả ngồi uống trà. Cơn giận khiến nữ thần Săn Bắn không thốt nên lời: “Anh…Anh….” “Em muốn nói cái gì?” Đặt cốc trà xuống bàn, Apollo nhìn về phía người em gái đang giận dữ. “Em nói, anh không thể cưới cái thứ tai họa đó.” “Cô ấy không phải tai họa. Cô ấy là cô dâu của ta.” Apollo nghiêm túc nhìn Artemis. “Và hơn nữa em không có lý do gì để trả thù cô ấy. Orion là em chính tay giết. Nhưng hắn vẫn không chết mà còn được cha cho cơ hội tái sinh*, em còn muốn gì nữa?” Giọng Apollo gằn nhẹ. “Nếu không phải vì cô ta, liệu em có giết chàng không? Liệu chàng có xa lánh em như bây giờ không?” Artemis gào lên đau đớn. Nghìn năm qua, Orion không đếm xỉa đến cô. Chòm sao của anh không cho cô tới gần dù chỉ một bước. Ánh mắt nhìn cô như nhìn người xa lạ của anh khiến cho nữ thần Săn Bắn chìm trong đau đớn suốt bao thế kỷ. Thậm chí…một chút cơ hội…anh cũng không cho cô. Trong tim anh, mãi mãi chỉ có hình bóng của kẻ đó. “Ta đã nói rồi, nếu em dám đụng đến cô ấy, dù em là em gái của ta, ta cũng không bỏ qua.” Liếc mắt nhìn em gái, Apollo quay người bỏ đi. “Anh yêu cô ta chẳng qua vì mũi tên của Eros mà thôi!” Artemis hét lên. Apollo đứng lại. Đột nhiên chàng thấy đau đớn thay cho đứa em gái si tình tới mụ mị đầu óc của mình. Phải chăng, dòng máu chảy trong anh và em, đã định sẵn là luôn phải đau khổ như vậy… Thở dài một tiếng, nhìn về phía bầu trời xa xăm, Apollo nhẹ giọng: “Em vốn không hiểu thế nào là tình yêu, Artemis! Mũi tên của Eros…vốn không có tác dụng đối với những trái tim thật lòng!” --- Chú thích: * Hermes: Hermes còn là vị thần đưa, truyền tin của đỉnh Olympus và là người dẫn đường cho các linh hồn đến cửa địa ngục. Nhờ việc Hermes là người truyền tin của các vị thần, Hermes có khả năng đi lại tự do giữa các thế giới, bầu trời, đại dương, sông, suối, nhân giới, địa ngục, mà không bị bất kỳ ai kiểm soát, ngăn cấm * Giày cánh của Hermes: Là vị thần truyền tin, người ta tin rằng Hermes có khả năng bay lượn nhờ đôi giày có cánh. * Quyền trượng của Hermes: Thần thoại Hy Lạp kể rằng, thần Apollon trao đổi ý với người em Hermès một chiếc đũa vàng để lấy một cây đàn lia (lyre). Một hôm, Hermès dùng chiếc đũa để tách hai con rắn ra, nhưng chúng lại quấn vào chiếc đũa theo chiều ngược nhau. Biểu tượng này sau đó được tiếp tục lưu truyền và luôn tượng trưng cho thần Hermès. Ban đầu, quyền trượng này cộ hình dạng một cây gậy nguyệt quế hay ôliu với nhiều cành. Sau đó, các cành cây cuôn ạuanh thân để thể hiện hai con rắn quấn lấy nhau và về sau, cây gậy có thêm cánh để biểu thị sự linh hoạt của Hermès, sứ giả của thần thánh. Thoạt kỳ thủy biểu tượng đó thể hiện sự cân bằng khó khăn giữa các khuynh hựớng đối chọi nhau quanh trục tới đất (hai con rắn tượng trưng cho lửa và nước, cây gậy là đất và đôi cánh là bầu trời), tức là dấu hiệu của hòa bình do sứ giả của thần thánh mang đến. Một cách lý giải khác là hai con rắn đang giao hoan, thể hiện sự sinh sản. * Con sông Acheron: Một trong năm dòng sông dưới địa phủ buộc linh hồn người chết phải đi qua nhờ người lái đò của địa phủ. Sông Acheron là con sông của sự ĐAU KHỔ - BẤT HẠNH. [size=150]* Người lái đò Charon: Charon (hay Kharon) là người lái đò chở các linh hồn người đã chết qua sông. Theo thần thoại Hy Lạp, khi con người chết, linh hồn của họ muốn xuống được điạ ngục, thế giới của Hades, họ phải vượt qua sông những con sông. Và chỉ có Charon mới giúp được họ qua sông. Charon được miêu tả theo như các bức tranh Hy Lạp cổ đại để lại là một người đàn ông xấu xí, có râu quai nón, với một cái mũi quanh co không đồng nhất, đội một chiếc mũ hình nón và mặc chiếc áo dài đến chân. Sau khi các linh hồn đã tới bờ sông, để được lên thuyền, các linh hồn phải trả lệ phí cho Charon bằng một đồng xu Obolos hoặc Danace. Đó là lí do vì sao người ta thường đặt lên miệng của người đã chết đồng tiền xu trước khi chôn cất. * Cô dâu của Hades:Persephone là bà hoàng Âm phủ, là nữ thần trong Thần thoại Hy Lạp. Persephone là con gái của thần Zeus và nữ thần nông nghiệp Demeter và là vợ của thần Hades, là một người con gái đẹp như hoa khiến Hades say đắm. Vì không muốn cưới Hades, Persophone đã bỏ lên trần gian. Tuy nhiên trước đó nàng đã ăn 4 hạt trong quả lựu của âm phủ, vì vậy 1 năm nàng phải ở lại âm phủ 4 tháng. Còn Demeter, chỉ trong thời gian con gái ở âm phủ mới ngưng công việc mùa màng. Lúc đó, mùa màng khô héo và đó là sự khởi đầu cho mùa đông. Khi Persephone trở về hạ giới, khiến sự vui mừng của mẹ nàng là nữ thần nông nghiệp Demeter lan tỏa khắp mặt đất, tạo ra mùa xuân. Vì vậy, Persephone còn được ví là nữ thần mùa xuân.Đó cũng là cách giải thích của 4 mùa trong năm của người Hy Lạp