Công cuộc chiếm đoạt tình yêu của thần mặt trời
Chương 11 : Sự thách thức của orion
Do là sinh viên nhập học muộn, lại cùng là người Hy Lạp, nên Orion được xếp chỗ ngồi ngay cạnh Đỗ Phồn.
Cũng bởi vì vậy, mà trong giờ học cô càng khó có thể tập trung hơn.
Tất nhiên rồi, ai có thể chăm chú học khi mà có một người cứ liên tục nhìn chằm chằm vào mình rồi mỉm cười như vậy chứ.
Đã mấy lần Đỗ Phồn định quay sang nhắc nhở Orion. Nhưng chỉ cần ánh mắt của cô chạm tới khuôn mặt cậu, thì đón chào cô lại là một nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Mỗi lúc như vậy, tim Đỗ Phồn lại đập nhanh hơn bao giờ hết. Và cô lại đỏ mặt, quên béng ý định nhắc nhở của mình.
---
Chuông hết tiết vừa reo lên, Đỗ Phồn còn chưa kịp ra ngoài thì Orion đã xoay ghế ngồi quay về phía cô. Chiếc ghế của cậu vừa vặn chặn hết lối đi của cô.
Tặng cho Đỗ Phồn một nụ cười híp mí, Orion vui vẻ:
“Chào em!”
“Chào…chào cậu!” Đỗ Phồn không hiểu sao mình lại ngập ngừng như vậy.
“Anh tự hỏi tại sao em lại nhìn anh như thể sinh vật lạ vậy. Còn có ý né tránh anh nữa. Em không nhớ anh sao?”
“Tôi…rất xin lỗi, tôi thực sự không nhớ…” Đỗ Phồn lại đỏ mặt.
“Biết ngay mà!”
Đôi tay của Orion bất chợt đặt lên bàn tay trắng ngần của Đỗ Phồn. Đôi mắt đen êm ả của cậu nhìn sâu vào mắt cô. Giọng cậu chợt trở nên tha thiết:
“Em còn nhớ…hồi bé vẫn thường dạo chơi bên bờ sông Athen không?”
Không đợi Đỗ Phồn trả lời, đôi mắt Orion như nhìn về một nơi xa xôi nào đó ẩn hiện trong ký ức.
“Khi đó em còn rất nhỏ, chắc chỉ khoảng 4, 5 tuổi. Ngày nào em cũng nghịch nước ở bờ sông Athen.”
“Em rất bất cẩn. Đi trên bờ rất hay vấp ngã. Có một lần, em ngã từ trên bờ xuống dưới lòng sông…”
“Khi đó bờ sông Athen rất vắng người. Chẳng có ai nghe thấy tiếng em quẫy đạp. May mắn anh…đi ngang qua đó. Chính anh đã nhảy xuống nước cứu em lên bờ.”
“Suốt một tháng kể từ hôm đó, ngày nào em cũng hẹn anh ra bờ sông Athen chơi. Anh đã từng cõng em đi tới tận thượng nguồn của con sông ấy, cùng em đi bắt cá, cùng em ngắm sao…”
“Em còn nhớ anh đã chỉ cho em chòm sao mang tên anh trên bầu trời không?” Thanh âm của Orion vang lên đầy mong đợi.
Như chìm đắm vào câu chuyện của chàng trai trước mắt, trong đầu Đỗ Phồn hiện ra hình ảnh của những bãi cỏ rậm rạp, của con sông Athen hiền hòa trong vắt. Đâu đó trong ký ức hiện ra một hình bóng mờ ảo, với mái tóc nâu dài tung bay trong gió…
“Chòm sao…Orion?” Đỗ Phồn mơ hồ hỏi.
“Đúng vậy! Anh đã chỉ cho em chòm sao mang tên anh trên bầu trời. Anh còn nói, nếu em có chuyện gì, hãy hướng lên chòm sao ấy và cầu nguyện, nhất định em sẽ đạt được điều mình mong ước.” Orion hồ hởi.
“Em…hình như em có nhớ một chút…”
Trước sự ngập ngừng của Đỗ Phồn, Orion siết chặt bàn tay nàng trong đôi tay ấm áp của mình.
“Không sao…dù sao khi đó em cũng còn quá nhỏ. Hơn nữa em cũng chơi cùng anh có một tháng.”
Quả đúng như vậy. Năm Đỗ Phồn 5 tuổi, nhà cô chuyển vào khu trung tâm thành phố Athen. Nơi đó cách xa con sông ngoại thành. Số lần Đỗ Phồn về thăm con sông ấy không còn được nhiều. Cô cũng không gặp lại Orion thêm lần nào nữa. Có lẽ bởi vậy mà những ký ức về cậu bị chôn vùi vào quên lãng.
“Anh đã luôn đi tìm em! Bao năm qua vẫn vậy, anh đã luôn đi tìm em!” Orion nhìn sâu vào đôi mắt Đỗ Phồn. Ánh mắt đen huyền của anh như chất chứa gì đó giống như là xót xa, giống như là ẩn tình…
“Nhưng thật may mắn, các nữ thần Moirai cuối cùng cũng đã cho anh gặp lại em. Ký ức trong quá khứ có quên cũng không sao. Bây giờ chúng ta sẽ tạo dựng thêm thật nhiều kỷ niệm.” Orion vui vẻ.
Đúng lúc đó, một giọng lạnh lùng gằn nhẹ vang lên, phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người:
“Sinh viên Đỗ Phồn, em có thể tới phòng đàn gặp tôi một chút được không?” Ngẩng đầu lên, Đỗ Phồn bắt gặp khuôn mặt lạnh băng của Apollo. Và hình như anh ta…đang cố kìm nén sự giận dữ của mình sao?
Trong phòng đàn…
Đôi tay Apollo khẽ lướt trên những dây thanh của chiếc đàn Lia. Một điệu nhạc mà Đỗ Phồn không biết tên vang lên.
Mặc cho cô gái nhỏ đang đứng chờ đợi. Apollo vẫn say sưa trên cung đàn. Dường như anh đang nhờ tới âm nhạc để trút hết những bực bội của bản thân, để cơn giận của anh không trút lên người cô gái trước mặt. Chuyện của ngàn năm trước đã khiến vị thần Mặt Trời vốn không biết nhường nhịn nay đã học được cách kìm chế.
Điệu nhạc réo rắt tưởng như không có hồi kết. Khi Đỗ Phồn đang quay người chuẩn bị bỏ đi, thì giọng nói lạnh băng của Apollo vang lên:
“Em đứng lại đó.”
Đỗ Phồn không nói, cô quay người lại, lạnh lùng nhìn người thầy đang ung dung ngồi đó.
Đột nhiên, Apollo đặt cây đàn Lia xuống bàn. Anh tiến về phía Đỗ Phồn. Đôi mắt nâu vẫn phảng phất nỗi tức giận.
Đỗ Phồn lùi lại đằng sau. Nhưng chỉ được vài bước, lưng cô đã chạm phải bức tường lạnh lẽo.
Apollo nhanh chóng bước tới. Hai tay anh chống vào tường, giam cô vào khoảng không nhỏ bé do anh tạo ra.
“Em quen biết tên Orion đó?” Giọng nói Apollo phảng phất sự ghen tỵ.
“Bạn từ nhỏ của tôi.” Đỗ Phồn lạnh lùng đáp trả.
Apollo hừ lạnh một tiếng. Không vòng vo thêm nữa, anh hỏi thẳng:
“Em định hẹn hò với nó?”
“Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề thuộc phạm vi của thầy.” Đỗ Phồn ném cho Apollo một cái nhìn không mấy thiện cảm.
Khuôn mặt lạnh lùng của Apollo ghé sát vào Đỗ Phồn hơn, hơi thở lành lạnh của anh phả trên gương mặt cô:
“Tôi nghĩ sau những hành động và lời nói của tôi, em lẽ ra phải hiểu được tôi đối với em như thế nào.”
Đỗ Phồn cắn môi, lại định quay mặt đi tránh né. Cảm giác bức bách của người trước mặt hiện hữu ngay cả trong hơi thở của anh ta làm cô thấy khó chịu. Nhưng gương mặt vừa quay đi của Đỗ Phồn đã bị Apollo cản lại. Bàn tay anh nắm lấy chiếc cằm bóng mịn của cô khiến cho Đỗ Phồn không thể cử động. Đôi môi đỏ của anh ngày càng gần lại…gần lại…Khi Đỗ Phồn tưởng mình không thể tránh khỏi nụ hôn của Apollo, thì trong phòng lại vang lên một giọng nói khác:
“Tôi nghĩ thầy đang quấy rối học sinh của mình đấy, thầy giáo Apollo ạ.” Không biết từ bao giờ, Orion đã ung dung đứng ở trong phòng. Khác với giọng ấm áp trước đó, lời nói của anh trở nên sắc lạnh.
Tạm thời rời khỏi Đỗ Phồn, Apollo quay lại phía Orion, buông lời đe dọa:
“Ta nghĩ việc của ta và cô ấy không phải chuyện để tên nhãi ranh như ngươi xía vào.”
Không khí ngày càng trở nên nặng nề…
Trước lời đe dọa của Apollo, Orion mỉm cười. Cậu bước tới, kéo tay Đỗ Phồn về phía mình và…ôm cô. Orion cúi đầu, nụ hôn của cậu rơi trên má của cô gái trong vòng tay mình.
Trước sự ngạc nhiên của Đỗ Phồn và sự tức giận ẩn chứa trong ánh mắt của Apollo, Orion nhàn nhã đáp:
“Tất nhiên là rất liên quan đấy thầy giáo. Vì cô ấy là bạn gái của tôi. Bạn gái…từ rất lâu rồi…” Nụ cười của Orion càng thêm ấm áp.
Nhưng trong mắt Apollo, đó là nụ cười thách thức. Khốn kiếp! Tên Á thần đó dám…hôn người phụ nữ của Apollo này sao.
Nhận thấy tay của Apollo đang siết lại thành nắm đấm, Orion đẩy Đỗ Phồn về phía cửa ra vào.
“Em đi đi, tôi ở lại nói chuyện với thầy giáo một chút.”
Nhận ra không khí bất thường giữa hai người, Đỗ Phồn lo lắng:
“Nhưng…cậu…”
“Yên tâm. Cuối giờ tôi đợi em ở cổng trường. Hãy để tôi mời em một bữa xem như tiệc mừng tái ngộ.” Orion nháy mắt.
Không hiểu sao, khi nghe lời khẳng định của Orion, trong tiềm thức của Đỗ Phồn như vang lên một giọng nói từ xa xăm vọng lại:
“Em mau chạy đi. Tên đó đã mất lý trí rồi.”
“Trốn đi, ta nhất định sẽ đi tìm em.”
Người đó…cũng đã từng đẩy cô ra khỏi vòng tay mình như vậy…
---
Đợi đến khi Đỗ Phồn đi khỏi. Orion mới quay lại phía Apollo. Lúc này vị thần Mặt Trời đã không còn e dè gì nữa. Vầng hào quang đỏ rực đầy giận dữ phát sáng chói mắt.
“Xem kìa thần Mặt Trời, nghìn năm rồi ngài vẫn nóng nảy như vậy.” Orion mỉm cười hòa nhã.
“Ta cảnh cáo người, nếu ngươi cướp cô ấy…” Apollo nghiến rang.
“Cô ấy vốn là của tôi.” Ánh mắt kiên định của Orion đáp trả lại đôi mắt đang thẫm lại của vị thần Mặt Trời trước mặt.
Ngay lập tức, một quả cầu ánh sáng bay về phía cậu.
Cùng lúc đó, ánh hòa quang màu tím quanh Orion phát sáng, đánh bật quả cầu nóng bỏng ấy.
“Tôi không còn là một Á thần dễ dàng bị ngài bóp chết nữa đâu Apollo. Nghìn năm qua, tồn tại dưới lốt một chòm sao, tôi đã hấp thụ được tinh hoa của vũ trụ này.”
“Tôi sẽ không để ngài cướp cô ấy thêm một lần nào nữa.” Dứt lời, những tia sáng bạc như những lưỡi dao từ Orion phóng về phía Apollo.
Thần Mặt Trời xoay người tránh né.
Cuộc chiến giữa hai người diễn ra nảy lửa. Những quả cầu ánh sáng cùng những tia sáng bạc lao về phía nhau, tạo thành cảnh tượng chói mắt vô cùng. Giữa căn phòng, Apollo và Orion đang ở thế đối địch. Ánh mắt của Apollo giờ đây nảy lửa, trong khi Orion thì đang siết chặt nắm tay của mình.
Không một ai chịu thua, không một ai bỏ cuộc.
Nhưng nếu cứ tiếp tục, sức mạnh của họ có thể phá tan ngôi trường này mất!
Thật may mắn, ngay lúc đó, cánh cửa phòng học nhạc lại được đẩy ra.
Chỉ trong giây lát, hai vầng hào quang đỏ - tím biến mất không một dấu vết, chỉ để lại một phòng học đổ nát không người…
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
112 chương
8 chương
505 chương
20 chương