Bệnh viện Bác sĩ bước ra - Cô Trịnh, cô ấy bị rạch hai đường dài và sâu, mất rất nhiều máu nhưng chúng tôi đã sơ cứu để vết thương không bị nhiễm trùng. Tuy nhiên, do vết thương quá sâu nên không thể nào phẫu thuật được nữa. Có lẽ từ đây đến cuối đời, cô ấy sẽ phải mang mặt nạ thôi..... Chúng tôi rất tiếc..... - Bác sĩ ngập ngừng quay sang hắn - Còn ông Hoàng, vết đạn ghim ngay thái dương nên đã mất ngay lúc đó rồi..... Tôi xin chân thành chia buồn cùng gia đình.... Hắn gục xuống "Ba...... Ba ơi......." ...... Đám tang ông Hoàng - Nhóc à, đừng buồn nữa.... - Sam đến vỗ vai nó - Chị ơi...... Ba đi rồi..... Wen cũng vậy..... Wen, cô ấy có sao không hở chị?????? Lúc đó, em đã bắn cô ấy, một vết thương ngay ngực, cô ấy giờ sao rồi chị???????? - Chị...... - Sam thở dài - Chị cũng không biết nữa..... Anh David chẳng nói gì cả...... - Em sai hay là đúng hả chị??????? Tại sao vậy chị????? Cô ấy biết, ba là người quan trọng nhất đối với em..... Tại sao..... Cô ấy lại làm vậy hả????? Cô ấy trả thù vì cái gì??????? - Các con.... Đã đến lúc biết sự thật rồi....... - Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào - Mẹ...... - Sam nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ mặc bộ váy đen như đang lục tung kí ức. Một khuôn mặt mỉm cười hiền từ dần được lôi ra từ những tầng bụi kí ức - Mẹ về đó sao..... - MẸ???? - Hắn quay người lại - Là bà à...... - Các con.... - Người phụ nữ ôm chầm lấy hắn và Sam - Các con lớn quá rồi...... Mẹ nhớ các con lắm...... "Mẹ..... Tại sao lại có một người phụ nữ quay về rồi tự xưng là mẹ vậy chứ???????? Mẹ sao..... Là bà ta à..... Mẹ...... Là người đã bỏ gia đình đi theo trai à?????? Vậy..... Bà ta còn quay về đây làm gì hả????????" - Bà buông tôi ra..... - Con trai.... - Bà im đi..... Người đàn bà ngoại tình, bỏ gia đình đi mười lăm năm trời như bà mà còn mặt mũi về đây à????? Về dự đám tang chồng bà, bà vui lắm sao????? Xin lỗi..... Đối với tôi, mẹ đã chết rồi...... Mời bà đi giùm cho..... - Mẹ có thể giải thích mà...... - Tôi không muốn nghe bà giải thích..... - Win..... - Sam ngăn hắn lại - Mẹ..... Mẹ nói đi..... Tại sao mẹ lại bỏ chúng con mà đi???????????????? ....... 30 năm trước Sân trường đầy nắng - Trân, Bảo. - Mai chạy đến - Mai nè. Làm bài thi được không????? - Câu cuối khó quá đi. - Mai chu môi - Bảo chắc được hết đúng không? Bảo giỏi toán mà. - Ừ. - Bảo gật đầu - Ổng giỏi toán chứ văn chắc bỏ giấy trắng đó. - Trân cười - Hai người thành đôi đi là vừa. Đứa giỏi văn, đứa giỏi toán, sinh con ra có trí thông minh của ba và vẻ đẹp của mẹ. - Con quỷ này. - Trân đỏ mặt nhéo Mai - Mới cấp ba mà yêu với đương cái gì??????? Cặp đôi gì chứ..... - Nhìn hai người xứng đôi vừa lứa thế cơ mà..... Lêu lêu..... - Con quỷ..... Tiếng cười trong trẻo của hai cô gái vang vọng khắp cả sân trường .......... Vài năm sau, vừa ra trường, cô gái xinh đẹp tên Tạ Thị Thùy Trân bước vào giới giải trí đầy nghiệt ngã. - Ba không đồng ý con làm ca sĩ. - Ông Tạ nổi giận - Đường đường là tiểu thư trong gia đình giàu có, ba không đồng ý khi con đi hát trong những quán trà như vậy. Thật là mất mặt. - Nhưng con muốn làm điều đó. Ước mơ của con là được hát và chơi dương cầm, ba à....... - Thùy Trân khóc - Ông kệ con nó đi..... - Bà Tạ đỡ Trân dậy - Hazzzz.... Tùy con, nhưng nếu đi hát, con không được lộ là ocn gái gia đình này. Hiểu chứ???? Thanh danh chúng ta phải được đặt lên hàng đầu..... - Vâng ạ....... Không lâu sau, cô ca sĩ chơi đàn dương cầm tuyệt hay có nghệ danh là Quỳnh Trân được nổi lên như cồn. Nhưng chẳng ai biết được khuôn mặt thật hay gia thế của cô, do mỗi lần biểu diễn cô đều mang mặt nạ. ........... - Trân nè, mỗi lần Trân hát Mai đều thấy mội người đàn ông đến xem á. Đẹp trai lắm cơ..... - Mai đứng sau sân khấu - Trân không để ý. - Trân thảo mặt nạ ra - Trân có Bảo rồi, để ý ai nữa. - Bảo cười - Đúng không????? - Tôi vào nhé.... - Rèm vén ra - Ơ..... - Trân loay hoay mang mặt nạ vào nhưng đã muộn mất rồi - Ca sĩ Quỳnh Trân?????? - Người thanh niên cười - Hóa ra là cô con gái út của Tạ Thị. - Anh..... Xin anh đừng nói với anh nhé.... Được không????? - Trân nhìn Thành - Được thôi.... Với điều kiện..... - Gì???? - Chưa nghĩ ra.... Để từ từ nha..... - Thành mỉm cười rồi bước đi - Bảo cảm thấy ở người đàn ông này có gì kì lạ lắm..... - Ghen hở???? Tớ thấy hình như người đàn ông này..... Có vẻ thích Trân đó.... - Mai cười - Sướng nha..... - Sướng gì chứ..... Về.... Tớ sợ anh ta thông báo cho giới báo chí là tớ tới số với ba đấy..... - Trân thở dài - Bảo dẫn đi ăn đi..... - Được thôi, mấy nàng..... - Bảo cười rồi kéo tay Trân bước đi. --------------- - Tối nay cô đi với tôi dự tiệc nhé, sinh nhật tôi. - Thành bước đến trước mặt Trân - Được ca sĩ Quỳnh Trân át chúc mừng sinh nhật thì còn gì bằng...... - Được thôi..... ...... Nhà riêng của Thành - nơi tổ chức sinh nhật Thành đã say - Mai, cậu đưa Thành lên phòng đi. - Bảo bước vào - Tớ đưa Trân về, cái tên này thật là.... Trân uống rượu không được mà chuốc Trân say.... Mai dìu Thành vào phòng - Trân, anh yêu em...... - Thành ôm lấy Mai rồi hôn - Anh, bỏ tôi ra đi.... Tôi không phải Trân.... - Em đừng né tránh anh vậy mà.... - Thành đè Mai xuống giường - Trân.... Trân.... ...... Sau đêm ấy, Mai có thai Lễ cưới giữa Thành và Mai nhanh chóng được tổ chức Một đám cưới không có tình yêu Hay nói đúng hơn, chỉ có mỗi Mai yêu Thành ...... Một năm sau Lễ cưới của Bảo và Trân Thế nhưng, Thành đã bắt cóc Trân ..... Bà Mai kết thúc câu chuyện trong nước mắt - Lúc đó, ba các con đã....... Lúc đó Sam mới hơn một tuổi, mẹ lại đang mang trong mình cái thai đứa thứ hai, là Wind đó. Sau đó Trân có thai, cái thai đó là của Bảo, Trân với Bảo đã vượt rào sau đám hỏi. Lúc đó Trân đã có thai gần ba tuần nhưng ba các con không biết..... Sau chuyện bị ba con hành hạ thể xác đó, Trân suýt xảy thai, lúc đó Trân mới biết cô ấy đã có thai. May mà đứa bé đã được an toàn.... Nhưng ba con cứ ngỡ là cái thai của Trân là của ba con. Hôm ấy, ba con đến đòi con, Bảo ngăn cản. Cho nên.... Ba con đã sai người đốt nhà phóng hỏa..... Trân và Bảo đã mất.... May mắn là con bé chưa đầy một tuổi đã được cứu...... Ba năm sau, ba con đuổi mẹ đi..... Ba mẹ con chìm dần trong im lặng Ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình