Kiss of devil

Chương 1 : Gặp

Có cái gì đó bay trên bầu trời.Màu đen.Nhưng rất nổi bật. Mặc Kì Du tôi thấy một màu bạch kim bay phất phơ trong gió.Là tóc. Rất dài. Nhưng khuôn mặt lại là một người con trai đẹp tựa thiên sứ. Có lẽ là mơ ?! Cái bóng đen ấy xuất hiện trong tích tắc, rồi biến mất. 8p.m Chiếc xe bus lắc lư trên con đường gồ ghề.Người tôi khẽ rung lên theo từng nhịp,vài lọn tóc khẽ bay bay. Người ngồi trên xe không còn nhiều,chỉ lác đác vài người. Đều là sinh viên đại học,hoặc cái gì đó tương tự như tôi. Cứ tầm 15 ,chiếc xe lại dừng lại một lát đẻ chờ người ở bến lên.Nhưng chẳng có ai.Đến gần bến cuối cùng,có một người đàn ông bước lên trên xe. Anh ta cao,da trắng, đầu đội chiếc mũ lưỡi chai da, nhìn thoáng qua có vẻ rất khí chất.Tôi tặc lưỡi,có chút ấn tượng. Vẫn còn phải qua 7 bến nữa mới tới kí túc xá nơi tôi ở. Tôi bỗng thấy buồn ngủ,dựa đầu vào lưng ghế,nhắm mắt. Trong mơ,tôi mơ màng thấy ..... Vẫn là người con trai đó,mái tóc đó,bộ đồ đó... Nhưng có chút gì đó khác biệt, Một đôi mắt màu hổ phách lờ mờ sau làn tóc... Tôi thấy hơi lạnh phả vào mình. Ban đầu thấy rất mơ hồ,nhưng càng dần,cái lạnh càng chân thực,rất rõ ràng. Tôi còn ngờ vực không biết rằng mình đang mơ hay đang tỉnh. Hơi lạnh mỗi lúc một dồn dập,tôi nổi hết da gà,bừng tỉnh mắt. Chiếc xe bus vẫn lặng lẽ chạy đều đều. Nhưng lạ là xung quanh không lấy một bóng người.Trên ghế lái xe không có người,vậy thì sao chiếc xe vẫn chạy ? Qua ô cửa kính,tôi thấy khung cảnh toàn một màu trắng xóa của tuyết,đọng trên lá cây,con đường,cảm giác như là một cơn bão tuyết …… giữa mùa hè ư ?? Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh,thu vào tầm mắt là một người con trai cao ráo,da trắng như sứ,đầu đội một chiếc mũ da màu đen. Khuôn mặt của người con trai đó bình lặng đến lạ. Định kêu lên một tiếng gì đó,nhưng cổ họng tôi nghen ứ lại. Cùng lúc,người con trai đưa tay lên chỉnh mũ,bàn tay thuôn dài,những chiếc móng màu đen nổi bật trên nền da trắng.Tôi thấp thoáng nhìn thấy một hình xăm kì dị ở cổ tay người con trai đó. Là khế ước của quỷ ! Nỗi hoảng sợ lại tiếp tục bao trùm lên người. Tôi lắc đầu quầy quậy,nhắm tịt mắt lại,hét lên thấy thanh. - AAAAAAA…….. – ngồi bật dậy,mọi người xung quanh nhìn tôi,xì xào bàn tán. Tôi ngáo ngác nhìn xung quanh,mọi thứ vẫn bình thường,không có gì đáng ghê sợ như những gì cô vừa mường tượng thấy. Chẳng lẽ lại là mơ trong mơ ? Kì Du à ? ! Dạo này mày quá mệt mỏi rồi …. Đằng sau,một nụ cười lặng lẽ nở.Lạnh toát! Kítttt Tiếng phanh xe bus kêu khô khốc lên một tiếng. Tôi thở dài bước xuống xe,đến chung cư rồi. Uể oải vất chiếc cặp sách lên bàn, tôi lết từng bước đến chiếc tủ lạnh, chả có có gì ăn cả.Nhìn đồng hồ đã 9h30’ , siêu thị chắc vẫn mở cửa.Cầm chìa khóa phòng, tôi chạy xuống dưới cổng,đi đến siêu thị gần nhà. Đi được khoảng mười phút,trời bắt đầu nổi gió to. Cát bụi bay mù mịt,tôi thấy khó chịu,che mắt lại, thân hình yêu ớt như sắp bay khỏi mặt đất. Rầm ..m..m .. Có tiếng vật gì đó rơi từ trên cao xuống. Bà nó, tôi khẽ mở mắt, nheo nheo nhìn vật – thể - lạ trước mắt . Má ơi,cái gì vậy ? Bổng chốc gió bụi yếu dần rồi biến mất. Tôi tiếng gần dến cái vật thể kia. Tóc – màu bạch kim,dài đến eo lưng. Làm da trắng như sứ,Đôi môi cong tuyệt đẹp nhưng nhợt nhạt ,nứt nẻ. Tôi ngỡ ngàng, không khỏi cảm thán một câu : “Đẹp quá ” – rồi quay nhìn người con trai trước mặt. Hắn mặc một bộ đồ cổ quái màu đen,chiếc áo choàng dài chấm gót.Cách ăn mặc này quả thự rất là …dị . Hắn còn đi một đôi giày màu đen,đế ít nhất cao cũng đến 7 phân . Bà nó, tên này mới từ bắc cực trở về à mà ăn mặc “ấm áp ” thế >.< . Nhưng sao hắn lại nằm ở đây nhỉ ? Mà có phải là từ trên trời rơi xuống không ta ? Rõ là mình nghe thấy tiếng rầm to lắm mà. “C.... ứu …… T….a…a ” – Trong lúc Kì Du tôi còn đang nghĩ vớ vẩn, Bổng tiếng nói phát ra từ người con trai đó, có chút yếu ớt. Tôi rụt rè nhìn hắn,miệng hỏi lại , tay chỉ vào bản than : ” Tôi … tôi ấy hả ? “ “….” Hắn không trả lời. Ế ??? Mặc dù là hắn rất đẹp trai nhưng dù gì cũng là nam giới mà ? Mẹ tôi dạy nam nữ thụ thụ bất tương thân. Điện thoại tôi không mang,bệnh viện ở rất xa, chung quanh đây cũng không có người. Chẳng lẽ hắn muốn tôi vác hắn về nhà hay sao ??? Tôi hít một hơi thật sâu,định mạnh mẽ đi qua tên đó nhưng lòng trùng lại. Giờ có lẽ hắn bị thương rất nặng. Mà đến ngay cả đi cũng không làm được thì còn làm gì được tôi chứ ? Đành vậy,bà đây nể mặt mũi mi sáng sủa đẹp trai,sẽ rước mi về cho ở nhờ một đếm. Ba mẹ ,con xin lỗi,con gái đã đưa một thằng CON – TRAI về nhà rồi . Mệt… Mệt chết mất . Vác được tên này về nhà cũng phải mất 40’. Nhìn hắn đang an tọa yên lành dưới nền gạch mà tôi ức muốn chết . Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng có cần phải ngất đúng nơi đúng chỗ như thế không ??? >.< . Bổn cô nương ta không thèm nể cái mặt đẹp trai của nhà ngươi nữa. Kéo tên đó dựa vào thành ghế,lúc này tôi mới để ý thấy,trên tay hắn có đeo một chiếc vòng hình đầu lâu. Uầy, đẹp thật. Tôi thích thú chạm nhẹ vào chiếc vòng,tiếng kêu leng keng bỗng phát ra nho nhỏ. “Bỏ tay ra” Nhưng ngẩn người nhỉn lên chủ nhân của giọng nói đó. Cảm giác lạnh lạnh chạy giọng sống lưng. Vốn định bỏ tay ra khỏi chiếc vòng của hắn nhưng chẳng hiểu sau tay tôi cứ như bị đông cứng lại,không cách nào bỏ ra . “Tôi nói … Bỏ tay ra” – thứ giọng trầm lạnh ấy lại phả đến, tôi có chút phản ứng. Bổng hắn túm lấy cổ tôi nhấc lên . Ối cha mẹ ơi >.< Chẳng phải hắn bị thương sao ? Sao có thể nhấc tôi lên thế này hả trời ? Ặc ặc, mẹ ơi !! Khó thở quá, khó .. thở … “Khụ … khụ .. Bỏ .. t..ôi… ra ” – chút giọng yếu ớt vang lên, tên này điên à ? Bà có làm gì mi đâu ? Là bà đây cứu mi đó . Mi định lấy oán báo ơn à ?? Có vẻ như thấy tôi quằn quại ghê lắm nên tên điên này mới thả tôi ra. Hắn nhìn tôi lạnh lùng. Ngẩng mặt,vô tình ánh mắt tôi chạm phải mắt hắn. Tôi đứng hình . Này nhé,cho dù có là người nước ngoài tròng mắt xanh lá hay gì gì đây thì cũng không thể kì dị như tên này được. Mắt của hắn hai màu. Một tròng mắt màu hổ phách, một tròng mắt màu đỏ rực khát máu . Bà nó, tôi sợ thật rồi đấy. Hắn .. hắn là ai thế ?? Tôi rước con quái vật nào nhà thế này ??? Mẹ ơi !!!!!!