Còn có ngày mai
Chương 30
Tan học, thu dọn sách vở, bỏ lại những mệt mỏi của từng câu văn, những bụi bặm của từng công thức, những cuộc chém gió không có hồi kết, nó lướt thật nhanh ra cửa, bởi nó biết, có một người con gái xinh xắn, yêu thương đang đợi nó.
- Hôm nay em về sớm thế?
- Tiết cuối cô giáo dạy nhanh quá, hết mất cái để giảng nên được về trước. Hì
- À, cái này chuyên môn người ta gọi là mất dạy đúng không?
- Không, phải là mất học chứ. Hihi
- Đâu, đâu, thằng nào mất dạy nó làm gì em à, để bọn anh úp sọt nó cho
T vừa bước ra đã chen ngang vào cuộc trò chuyện của nó và em
- Mày mất dạy ý, tự nhiên nhảy vào mồm người ta. Vô duyên
Nó nhìn T đá đểu
- Vô duyên là vô cùng duyên dáng chứ gì, được, cái này thì anh nhận. Haha
- Úi zời, thím T mà không duyên dáng thì còn ai có duyên ở đây nữa, vốt cho thím một vé đi thi miss teen đấy
M hưởng ứng
- À, nói ra mới nhớ, chiều nay có quả war clan hoành tráng lắm, hôm trước tao nói qua rồi, nhớ tập trung đúng giờ nhé,mấy bố trẻ
T tỏ vẻ nghiêm trọng
- À…à…ờ…thì…
Nó vừa ấp úng vừa quay sang lén nhìn Lan Ngân. Em chỉ mỉm cười đáp lại
- À với ờ cái gì, lần này là không được trốn đâu, em nhẩy ?
T gian xảo quay sang nháy mắt với em
- Em có biết nhảy đâu. Hihi. Với lại chuyện của các anh, lôi em vào làm gì
Em lè lưỡi nhìn đáng yêu lạ
- Mày thấy độ vô duyên của mày chưa. Haha
- Ờ thì …anh tưởng nó…nó…phải hỏi ý kiến em
- Úi zời, nhất mày rồi đấy. Về thôi, muộn rồi, chiều còn tiến hành, đứng đây tắc đường, chúng nó lại chửi cho.
M vỗ vai nó rồi bước xuống phía dưới cầu thang.
Dắt xe ra đến cổng trường, bất chợt, nó gặp Bảo Ngọc
- Chào anh…
Hai từ “chào anh” được cất lên mà nó có cảm giác như người xa lạ. Thế rồi, người con gái đó lạnh lùng quay đi thẳng
Nó lặng người, không biết phải nói gì, một thứ gì đó gợn lên trong tim cho dù bên cạnh Lan Ngân vẫn cứ vô tư hồn nhiên trò chuyện với nó.
- Anh
- À…ừ
- Anh sao đấy? Anh mệt à?
- Ừ, không có gì
- Vậy còn đứng đây làm gì, về thôi anh, muộn rùi.
Em kéo kéo tay áo nó. Nó chậm chạp lên xe, trong đầu trống rỗng.
Với lí do mệt nên việc trả lời cho có lệ những câu chuyện của Lan Ngân được hợp thức hóa mà em không mảy may nghi ngờ.
“Buồn ư, không hẳn, nuối tiếc ư, cũng không,… vậy là thứ cảm giác gì nhỉ…thôi kệ…nghĩ nhiều thêm đau đầu…?”
Câu hỏi đó cứ hiện hữu trong đầu nó suốt cả quãng đường dài.
Cactus *** is online
Từ khi nào, việc cái nick đó sáng đã không còn quá quan trọng đối với nó. Một chút thoáng buồn.
- Hi anh, lâu rồi mình không nói chuyện
- Ừa, có thấy em onl đâu – Nó cũng trả lời lấy lệ
- Em cũng bận. Hì
- Úi zời, con người của công việc mà, có lúc nào rảnh rỗi đâu. Hehe
- À, người con gái đó, cái người hôm trước đi cùng anh ấy, là người yêu anh à?
- Ừ…cũng chưa kịp kể với em
- Hi…Vậy là em chậm mất rồi
- Chậm? Ý em là…
- À, là em chúc mừng 2 người hạnh phúc chậm mất rồi. Hi
- À…ừ…muộn còn hơn không, mà không thì cũng chẳng sao :-P
-……………..
-……………..
- Thôi, muộn rùi, em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, thức gì mà khuya thế?
- Em cũng vậy còn kêu ai :-P
- Anh ngủ ngon
- Em too )
“ Chậm là sao? Có đơn giản chỉ là như em nói? Em lại làm anh phải nghĩ rồi đấy, cô bé lạnh lùng à. Haizz. Lại còn cái thái độ lúc gặp ở cổng trường nữa chứ, em thật khó hiểu…”
“ Nếu bạn yêu một người nào đó…
Đừng đợi đến ngày mai để nói cho người ấy biết…
Bởi lẽ…
Ngày mai có thể bạn sẽ là người đến sau…”.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
166 chương
40 chương
27 chương
69 chương