Còn có ngày mai
Chương 29
Tháng 10, một tháng cuối thu...Nắng đã trở nên nhạt nhòa đi nhiều.Có một chút gì đó của mùa đông đang đến. Từng cơn gió se se lạnh hòa lẫn với một cảm giác man mác buồn. Đây chính là thời điểm dễ tạo cho con người những khoảng lặng để suy nghĩ, để yêu thương, để hoài niệm để buồn hay đơn giản chỉ là để đến với những cảm giác bình yên.
Nó lại chầm chậm đạp từng vòng xe trên con đê rất đỗi thân thuộc.Con đê vắng lặng, yên bình cho dù cách đó chỉ vài trăm mét thôi là đường phố đông đúc nhộn nhịp, bon chen. Và đằng sau nó là một người con gái nhí nhảnh hồn nhiên đang cười đùa, tán dóc với nó đủ thứ chuyện trên trời, dưới bể.
Đến một khoảng vắng, bất chợt nó dừng xe trước vẻ mặt ngạc nhiêu của cô bé ấy.
Với tay vào giỏ, lấy ra một chiếc khăn len, nó nhẹ nhàng khoác lên cổ cô bé
- Trời sắp sang đông rồi, hôm nào lạnh là không được quên cái này đâu nhé
- Nhưng hôm nay chưa lạnh lắm mà
- Thì người ta có bắt làm ngay hôm nay đâu
- Hì
- Người ta chỉ đang ướm thử xem có hợp không thôi, không hợp là lấy lại
- Hợp, hợp mà….
Cô bé đưa đôi bàn tay bé nhỏ của mình chỉnh lại chiếc khăn trên cổ
- Có nhìn thấy đâu mà kêu là hợp
- Ơ…chỉ cần đồ anh tặng là hợp hết
Nàng nháy mắt với nó
- Thế đồ người ta vất đi rồi đem tặng cũng lấy nhé
- Hì……………..
- Nhắm mắt vào rồi cho xem cái này
- Không – Cô bé xua tay
- Sao thế? – Mặt nó ỉu xìu
- Nhắm xong nhỡ anh lấy lại cái khăn thì sao
- Hâm, đã tặng rồi là không bao giờ lấy lại, thế bây giờ nhắm đc chưa?
- Chưa. Hì
- Sao nữa, cô nàng nhõng nhẽo?
- Sợ lúc em nhắm mắt, anh bỏ em ở đây thì chết à. Lêu lêu
- Không nhắm thì thôi, không cho xem nữa. Đi về
- Không, em nhắm, chỉ được cái bắt nạt trẻ con, à nhầm, bắt nạt em thui. Huhu
- Không được lim dim đâu đấy. Đưa 2 tay ra đây
- Xì
Nó xua xua tay trước mắt cô bé để chắc chắc không nhìn thấy gì. Rồi nó nhẹ nhàng đặt vào đôi bàn tay xinh xắn ấy một chiếc cốc.
- Anh trả em này, cô bé ngốc. Em tự mà giữ lấy đi, đừng bắt anh cầm hộ nữa nhé
Cô bé vội mở mắt ra, từ ngạc nhiên cho đến vỡ òa trong hạnh phúc.
- Chỉ có 1 cái thôi hở anh
- Ừ, trả một thôi, còn cái kia để người ta uống café chứ, trả hết lấy gì mà dùng
- Vậy là…là…
- Ừ…….
Nước mắt đã ứa đầy 2 khóe mi, chỉ chực trào ra lăn dài xuống hai gò má đang ửng đỏ của người con gái ấy. Nó ôm nhẹ em vào lòng.
- Trẻ con, lại khóc rồi, tí nữa mua kẹo mút cho mà ăn, ướt hết áo anh thì cầm về mà giặt nhé
Em không nói gì, vòng tay ra sau lưng và ôm chặt lấy nó. Nó khẽ đặt lên bờ môi nhỏ nhắn của cô bé 1 nụ hôn thật nhanh, vội vàng và vụng trộm. Nụ hôn đầu đời của nó.
- Thôi nào, bỏ người ta ra đi, nóng quá
- Không bỏ
- …………………
- Em bỏ ra nhỡ anh đi mất thì sao
- Hâm. Thì em cứ giữ lấy cái xe cũng được
- Cần người, xe nhà em đầy
- Hi, anh sẽ không đi đâu cả nếu không có em
- Thật nhá
- Nhìn mặt anh gian lắm à
- Gian lắm, nhưng tạm tin.Hì
- Chết rồi
- Sao ạ
- Mắt em đỏ thế này, ra ngoài kia người ta lại tưởng anh làm gì em
Nó giả vờ lo lắng
- Thì mình cứ đi trên đê, đến bao giờ mắt hết đỏ thì về
- Thông minh, thế mà anh không nghĩ ra
Nó búng mũi cô bé một cái rồi lên xe
- Á….đau…Sao lại đánh em
- Thử xem đang mơ hay thật
- Vậy anh phải thử trên người anh chứ. Xì. Đồ độc ác
- Có định lên xe không?
Em ngúng nguẩy lên xe, mặt xị xuống.
- Anh
- Ơi
-Em đợi giây phút này lâu lắm rồi
- Cũng hơi lâu, vì anh phải mất thời gian chọn xem cái cốc nào đẹp hơn thì giữ lại
- Xì…thế cũng nói được
Em vòng tay ôm lấy nó, ngả người lên lưng nó hạnh phúc. Từng vòng xe lại lướt đi trong nắng, trong gió, và trong ánh hoàng hôn đang trải dài trên con đường đê bất tận.
Vậy là nó và Lan Ngân đã chính thức yêu nhau từ giây phút ấy, cái giây phút ngọt ngào trong những ngày cuối thu bình lặng
Nếu bạn yêu một ai đó nhí nhảnh và giống trẻ con...
Hãy trân trọng người đó và đừng từ bỏ!
Vì trẻ con luôn thật lòng và không lừa dối người khác...
Và nó nghĩ mọi thứ đều quý giá và biết trân trọng
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
10 chương
124 chương
7 chương
14 chương