Hãy cười lên thiên thần

Chương 1 : Hạnh phúc tàn nổi đau kéo đến

Tập đoàn thời trang "STAR" đứng thứ 2 Châu Á(mình chém) là một tập đoàn vững mạnh bởi sự quản lý của Nguyễn Hải My-người thừa kế tập đoàn cùng Lãnh Minh Hoàng người chồng của cô cũng như nhà kinh doanh tài giỏi.Báo chí tốn không ít giấy mực ca ngợi cuộc sống xa hoa và hạnh phúc của hai vợ chồng này cùng đứa con gái nhỏ tên Lãnh Hải Băng-người được xem như 1 món báo vật tưởng chừng ai cũng muốn lấy bé ấy khi lớn lên.Nhưng liệu sự thật có như lời của báo chí... Việt Nam,tại căn biệt thự màu trắng xinh đẹp mang tên "full house"có một người đàn ông khoảng gần 30 tuổi bề ngoài khá điển trai,anh ta đang buồn bã khi nhìn người phụ nữ xinh đẹp,quyến rũ đang đứng cạnh anh.Người phụ nữ mang gương mặt quyến rũ nhưng luôn lạnh lùng,cô quay sang dịu dàng nhìn đứa bé khoảng 5 tuổi bộ dạng khá giống cô chắc chắn khi lớn lên bé sẽ là một mỹ nhân hiếm có.Vâng, họ chính là 3 nhân vật nổi tiếng thường xuất hiện trên báo chí,người đàn ông điển trai chính là Lãnh Minh Hoàng,người phụ nữ kia không ai khác là vợ ông cô Nguyễn Hải My,đứa bé không cần đón cũng biết là Lãnh Hải Băng người được xem như một kho báu.Minh Hoàng cất giọng buồn bã: -Em phải giữ gìn sức khoẻ,chắc anh và con sẽ nhớ em lắm.Giải quyết công việc nhanh để về với anh và con. Hải My im lặng không nói gì,thực chất cuộc hôn nhân này là do ba cô lúc gần qua đời chỉ định cô không yêu Hoàng và Hoàng cũng vậy.Từ trước đến giờ cô chỉ làm tròn nghĩa vụ của người vợ chứ cô không yêu anh ta.Hiện giờ cô phải đi sang singapo giải quyết công việc người làm cô bận tâm chỉ có Hải Băng.Một hồi lâu cô cất giọng lạnh lùng: -Anh chăm sóc con tốt,ở nhà khoẻ. Bé Băng rươm rướm nước mắt bảo: -Mẹ...nhớ về sớm...con sẽ rất nhớ mẹ. Hải My gật đầu thay câu trả lời,cô bước ra nhà xe dù linh cảm có điều không tốt luôn trong tâm trí cô. Bé Băng mệt quá nên ngủ trên ghế sopha.Hoàng bế bé lên phòng rồi xuống phòng khách gọi điện thoại.Lúc này không còn sự buồn bã khi xa vợ mình mà chỉ có khuôn mặt nham hiểm độc ác.Cuộc đối thoại cho kế hoạch độc ác bắt đầu: -Alo,tôi Hoà đây chào ông chủ tương lai của tập đoàn "Star". -Haha,anh nói điều đó hơi sớm nhưng tôi thích. Anh có đảm bảo ngày mai trên báo sẽ là tin người thừa kế tập đoàn "Star" ra đi mãi mải không? -Tất nhiên rồi,cái giá như thoả thuận 5 tỉ nha. -Ok,tôi chờ tin tốt. Hoàng nở nụ cười lạnh "Hải My tạm biệt cô,cảm ơn vì đã để lại mọi thứ cho tôi haha". Bóng tối dần thay thế ánh sáng...bóng tối cô đơn...chúng đem lại sự bất hạnh,nổi đau khổ cho 1 người nào đó... Tiếng la thất thanh cùng tiếng khóc thương của đứa trẻ: -Aaaa....Mẹ ơi!đừng bỏ con. Hoàng chợt thức giấc,anh ta chạy nhanh vào phòng của Băng.Anh ta chạy vào trấn an cô bé,chẳng phải yêu thương gì Băng anh ta giữ Băng lại cũng vì phân nữa số tài sản Băng thừa kế từ ông ngoại cô bé và còn vì sợ sự ra đi đột ngột của cả Hải My và con gái làm tập đoàn "Star" xuống dốc.Dịu dàng trấn an bé ngủ anh ta khép cửa lại và trở về phòng mong chờ ngày mai. Sáng hôm sau,ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ.Cũng như mọi ngày thường nhưng hôm nay có sự khác biệt rất lớn.Tiếng chuông điện thoại cắt ngang bữa ăn sáng ở biệt thự "full house".Hoàng vui vẻ như mở cờ trong bụng nhưng vẫn tỏ ra bình thường anh nhấc điện thoại cất giọng lên: -Alo,biệt thự "full house" nghe. -...... -CÁI GÌ???Được...tôi đến liền. Quay sang bé Băng với vẻ mặt đau khổ anh cất tiếng: -Con àh!Mẹ...con bị tai nạn xe...MẤT RỒI... Băng vẫn bình tĩnh với gương mặt không cảm xúc nhưng chiếc muỗng cầm trên tay đã rớt từ lúc nào.Thế là hai cha con đến nhận diện xác chết vì bị nổ xe nên cái xác không nhìn ra hình dạng nhưng theo hình dáng và đồ đạc tìm được thì xác nhận là Hải My.Lễ tan diễn ra long trọng hơn cả lễ cưới.Băng vẫn giữ gương mặt không cảm xúc nhìn những bộ mặt giả tạo trong đám tan.Minh Hoàng chỉ giữ được 75% cổ phần phần còn lại là của Băng.Khi đủ 18 tuổi thì Băng sẽ được nhận. 1 tuần sau... Hải Băng vẫn giữ khuôn mặt vô cảm,thật sự không phải chỉ vì sự ra đi của mẹ bé mà còn vì bé biết chính ba mình là thủ phạm.Khi bé định xuống lấy lon nước ngọt thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ba bé.Lúc ấy trái tim bé như tan vỡ,thử hỏi có cú sốc nào mạnh như vậy xảy ra với đứa bé 5 tuổi.Dù đã chạy vội lên phòng gọi điện thoại báo với mẹ nhưng đã quá muộn...bé đau...bé hận chính bản thân mình còn quá nhỏ không cứu được mẹ...bé hận ba mình,ông ta quá độc ác chỉ vì ham muốn số tài sản kếch xù của ông ngoại bé mà mất hết nhân tính.Bé phải trả thù,phải làm ông ta mất hết tất cả mọi thứ.Đúng,bé còn được nữa số tài sản của ông ngoại để lại bé không để ông ta được hưởng 1 chút tài sản nào.Giờ này ông ta đang ở công ty nên bé có thể gọi điện thoại cho anh Thanh Duy-luật sư riêng của mẹ bé để chuyển số tài sản kia đến cô nhi viện như tâm nguyện của mẹ lúc còn sống.Nặng nề nhấc máy bấm dãy số quen thuộc: -Alo, tôi Thanh Duy nghe. -Em Băng đây. -Băng.....hả?em gắng giữ sức khoẻ đừng quá buồn anh rảnh anh sẽ qua thăm em. -Dạ,em có việc nhờ anh nhưng anh đừng hỏi lý do. -Được,em cứ nói. -Anh hãy lấy danh nghĩa của mẹ em chuyển số tài sản ông ngoại để lại qua cô nhi viện hết.Nhưng giấy chuyển nhượng phải ghi ngày chuyển trước mẹ em mất 1 tuần. -TẠI.... SAO? Duy hét lên trong điện thoại bởi anh quá bất ngờ -Anh làm theo lời em nói nếu không đừng nhìn mặt em. Băng nói chuyện bằng giọng lạnh lùng và khá trưởng thành khác xa với đứa trẻ 5 tuổi hồn nhiên của 1 tuần trước làm Duy ngỡ ngàng đến đau đớn,cuối cùng anh cũng làm theo lời Băng nói.Với anh Băng như là em gái anh với lại mẹ Băng là ân nhân của anh nên dù có bắt anh lấy mạng để trả ơn anh cũng sẽ làm.Huống chi việc này không khó với 1 luật sư tài giỏi như anh.Im lặng hồi lâu anh trả lời: -Được anh sẽ làm. -Không được nói với ba em,em muốn cho ba "bất ngờ" khi thấy tâm nguyện của mẹ em được thực hiện. -Ừm anh biết.Khi nào làm xong thủ tục chuyển nhượng anh sẽ gọi em. -Bye anh. Gác máy lại Băng vô thức ngã xuống nền nhà,nổi đau đớn này ai có thể hiểu.Mọi nổi đau chỉ mới bắt đầu...bánh xe số phận đang quay...nó làm thay đổi tất cả mọi thứ. Giải thích:Vì Băng là người thừa kế tập đoàn nên mọi thứ kinh doanh,âm nhạc,kiến thức xã hội....Băng đều được học từ lúc 3 tuổi.Với sự thông minh vốn có nên Băng học rất nhanh nên Băng mới nói chuyện chính chắn như người lớn.