Còn có ngày mai
Chương 26
Tùng…tùng……..tùng……….
Tiếng trống hết giờ mệt mỏi vang lên.
Nó lẳng lặng thu dọn sách vở rồi bước nhanh ra cửa lớp.
-Á..á………..
“Lại con điên nào nữa thế, dám cản đường bố à?” – Nó đưa mắt nhìn phán đoán tình hình
- Lan Ngân, em lên đây làm gì?
- Hix…
Nó đỡ Lan Ngân dậy rồi nhặt đồ lên cho cô bé.
- Em…em …lên đợi anh
- Hâm…Có nhất thiết phải thế không? Em có bị sao không?
- Em không. Hì. Em có cái này tặng anh này, may không bị làm sao.
Em cầm hộp quà trên tay, đưa cho nó, ánh mắt long lanh
- Sax, lại còn mang quà lên tận lớp, em biết có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy không, tặng nơi khác không được à ?
- Không được….Người ta nhìn thì kệ người ta chứ…Hì
Em cười ngại ngùng. Rồi đứng im theo dõi thái độ của nó.
Bất giác, trong lòng nó thấy vui trở lại. Mọi lo lắng, buồn chán phút chốc không cánh mà bay. Chắc con tim nó đang nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực quá.
- Á à, bắt gặp 2 anh chị tình tứ nơi công cộng nhá
- Phạt đê, phạt đê
Thôi xong, tâm trí của nó đang lơ lửng trên không trung tự nhiên rơi tự do xuống đất vỡ vụn. Quay trở lại với hiện tại, nó nhìn xung quanh để định hình mọi chuyện
- Đôi má Lan Ngân ửng đỏ, hai tay nàng nắm chặt vào nhau
- Chim lợn quá 2 ông tướng ạ, phủ sóng mọi nơi mọi chỗ
- Thời buổi này phải nhanh thì mới có cái bỏ vào mồm – T chống chế
- Thế bây giờ lại đi uống nước hả?
- Nước nhà tao đầy, cái gì mới mới hơn đi – M nham hiểm
- Kem
- Cũng không
- Tại sao không?
- Bố đang ho lao à nhầm , viêm họng – T nhăn nhở
- Thôi được rồi, đi ăn nem rán, tao cũng đang đói – Nó chốt hạ câu cuối cùng
- Đi thôi em, hôm nay thằng H trả nên ăn tẹt ga đê, chưa có bao giờ đẹp như hôm nay
- Ga vừa thôi, không phanh lại kịp thì rip for you.
- Ám quẻ không thay đổi được số phận đâu cưng ạ.
Em không nói gì, chỉ nhìn nó mỉm cười. Ôi nụ cười chết người. Tuy là vậy nhưng cũng không làm giảm đau đớn trong lòng của nó mấy. Nó đang xót thương cho số phận những đồng tiền yêu dấu của nó. Thôi thì ta chia tay nhau từ đây, xin hẹn kiếp sau gặp lại.
Con đường về nhà vắng, dài và đầy nắng. Chỉ có nó và Lan Ngân đang chầm chậm sóng bước đạp xe bên nhau.
- Ngại không?
- Có
Em quay sang nhìn nó, bẽn lẽn cười
- Ngại sao còn làm thế?
- Hi. Lúc mang quà đến lớp, em chỉ muốn nhanh chóng được tặng anh
- Mà quà gì đấy?
- Bí mật. Hi
- Có ăn được không?
- Đương nhiên là không rồi, ăn được để anh ăn xong là quên luôn à
- Em cũng khôn đấy nhỉ?
- Hì. Thôi tới nhà em rùi. Bye anh
Em mỉm cười, một nụ cười có thể khiến bất cứ thằng con trai nào cũng phải ngất ngây trong lúc này. Và, nó, cũng không ngoại lệ.
- Đi nhanh thằng này, gì mà đứng giữa đường thế, ông đạp cho phát bây giờ
Một chiếc xe máy phóng vụt qua. Mặt nó ỉu xìu. Ừ thì đi, đường của chung chứ có của bố con thằng nào đâu mà. Đứng tí cũng chửi.
Cơn gió lạ thoáng qua làm dịu đi sự khó chịu trong lòng nó. Một ngày khá đặc biệt. Hết buồn bã, chán nản bây giờ nó lại đang vui sướng, rồi cảm giác khó chịu lại thoáng qua. Ngày nào cũng thế này chắc nó sớm phải đặt chỗ trong trại mất.
Nó ăn cơm thật nhanh rồi lên phòng, chốt cửa, hồi hộp mở món quà của Lan Ngân. “Một đôi cốc à?Đĩa lại còn là 2 nửa trái tim ghép lại nữa chứ! Còn gì nữa, à một bức thư”
Nó tò mò mở bức thư ra. Uầy, chữ đẹp quá, đúng là con gái có khác. Nó bắt đầu đọc.
“Anh à, thực ra em cũng chẳng biết làm gì để café hết đắng ngoài bỏ đường và sữa cả, vì em cũng chẳng bao giờ uống café. Hì. Nhưng hi vọng anh uống café bằng cái cốc em tặng, anh sẽ cảm thấy ngọt ngào hơn. Người ta bảo, đồ đôi thì mỗi người giữ một nửa nó mới tình cảm. Nhưng em đưa anh hết đấy, nhờ anh giữ cả phần của em nữa. Coi như em đang tỏ tình. Hì. Cho đến ngày nào đó, anh đưa lại 1 chiếc cốc cho em, có nghĩa là anh đã đồng ý. Hihi. Còn nếu không thì anh cứ cầm hết đi. Em chả thèm lấy lại đâu. À quên, anh đừng có bảo em là trẻ con nữa nhé, em lớn rồi mờ, biết đi tỏ tình rồi đấy. Hi. Ngại quá, em mất 2 ngày mới viết xong mấy dòng này đấy. Đừng cười em. Em biết anh đang cười đấy”
Lại một lần nữa, em đoán trúng phóc. Công nhận, vừa đọc nó vừa cười thật.
Thôi thì người ta đã có lòng, mình cũng có dạ vậy. Vừa nghĩ, nó vừa đi lấy café để khai trương đồ mới. Vẫn là vị đắng ngay khi chạm môi. Nó nhâm nhi từng tí một.
Khi giọt café cuối cùng lăn khỏi cốc, dường như nó cũng cảm thấy một chút dư âm gì đó ngọt ngào…Phải chăng đến hôm nay nó mới để ý điều này hay là do cái cốc mang lại nhỉ.
Nó tựa lưng vào ghế, nhìn về phía xa xăm và cũng nghĩ vu vơ một điều gì đó không rõ.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
166 chương
40 chương
27 chương
69 chương