Còn có ngày mai
Chương 27
- Ê mày ơi, nhìn kìa – T kéo tay nó
Theo hướng tay T chỉ, nó vội vàng liếc qua khung cửa sổ, nhìn sang dãy nhà đối diện.
- Chẳng lẽ những gì bọn tao từng gặp là thật – Đ cũng bất ngờ không kém nó
Nó ngồi im bất động, không nói được lời nào. Trước mắt nó là hình ảnh người con gái quen thuộc. Nhưng trớ trêu thay, Bảo Ngọc lại đang đi với một người con trai khác, có vẻ tình cảm lắm mà không phải là nó. Dõi theo đến tận khi Bảo Ngọc được đưa vào cửa lớp rồi cười nói vui vẻ với người con trai xa lạ kia, nó vẫn không có phản ứng gì.
Chẳng còn từ gì để miêu tả sự thất vọng, hụt hẫng lúc này, nó đã bắt đầu hiểu được cảm giác của bố mẹ có người con trai quý tử thi rớt đại học, cảm giác bụng đói cồn cào vừa pha được gói mì tôm thì bị đánh đổ.
“Cũng đúng, mình đã là gì của người ta đâu, chuyện người ta đi với ai, ở đâu, mình cũng đâu có quyền can thiệp. Cũng như mình vẫn đi với Lan Ngân, không ai đánh giá gì.Hơn thế nữa, đợt trước, chính miệng mình còn khẳng định với em là bạn thân mà” – Nó đau đớn chua xót
2 bàn tay nó nắm chặt vào nhau, nó gục xuống bàn.
- Thôi mày, đời còn dài, gái còn nhiều, sao phải nghĩ – T an ủi nó
- Mày quay sang với em Lan Ngân thì tốt hơn H ạ. Tao khuyên thật lòng đấy –
Đ cũng vỗ vai nó
- Thôi cô giáo vào rồi kìa……….
Tiếng cô giáo bắt đầu văng vẳng bên tai. Nó nghe câu được câu không, bập bõm
- Như lần trước cô đã nói….tăng độ phong phú…chúng ta học bài không có trong chương trình….tác phẩm văn học….dị bản….
Nó dường như không còn biết gì, dường như tâm trí cũng bay đi đâu mất. Cho đến tận khi bài thơ của T vang lên và cả lớp cười nghiêng ngả thì nó mới tỉnh táo trở lại
Chuyện là thế này, vì hôm nay học về dị bản của các tác phẩn văn học, nên cô giáo bảo cả lớp hãy tìm ví dụ về 1 tác phẩm văn học, sau khi truyền miệng, truyền tay, truyền nước, hay di truyền,… bằng bất kì hình thức nào cũng được mà nó trở nên sai khác đi nhiều.
Thế là ông tướng này đứng lên, chơi ngay một bài “Thu điếu” phiên bản mới như sau :
“Điếu cày lạnh lẽo nước trong veo
Một lão già kia bé tẻo teo
Châm lửa đo mồm đang định rít
Vợ ra thu điếu vất cái vèo
Lão già ngơ ngẩn ngồi nheo mắt
Tung liền một cước vợ lăn queo
Nhẹ nhàng bình thản ra nhặt lại
Từng làn khói tỏa, thở phì phèo”
Thế là đọc đến đâu, cả lớp cười ầm ầm đến đấy, đứa nằm dài ra bàn, đứa nhảy lên ghế, đứa thì đứng hẳn dậy hoa chân múa tay, đứa lên cầm quyển sách giả vờ tặng hoa cho người nổi tiếng……..trong khi mặt nhân vật chính của chúng ta vẫn lạnh lùng, không hề biến sắc.
- Úi zời ơi thánh thơ xuất hiện
- Thánh thơ hiển linh rồi
- Kiểu này cụ Nguyễn Khuyến sống dậy cũng phải đến bắt tay chúc mừng vì sự thành công của anh ấy
- Bá đạo, đây mới đúng là thu điếu
- Thým ơi em yêu thým mất rồi
……………………………
Và sau đó cô giáo chốt hạ cho T một con 10 vào sổ vì sự táo bạo trong văn học của T
Nụ cười đã trở lại trên môi của nó, tuy là ngắn thôi, nhưng dù sao, cũng giúp nó tạm thoát khỏi tâm trạng thê lương lúc này.
Về đến nhà, cố gắng nuốt từng miếng cơm đắng ngắt trong miệng, nó mệt mỏi online, hi vọng cái nick đó sáng để xác nhận thêm thông tin.
Đợi, đợi, rồi đợi. Và dường như cuối cùng trời cũng chiều lòng người. Cái nick đó online thật
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
3 chương
90 chương
21 chương
14 chương
57 chương