Còn có ngày mai
Chương 20
Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, cả lớp như chim sổ lồng.
- Hôm nay được nghỉ học thêm nhé, thầy giáo vừa gọi điện cho mẹ tao lúc trưa
Nó trịnh trọng tuyên bố với mấy đứa học thêm cùng nó
- Oh yeah. Anh em đâu, đi làm vài trận war clan thôi – T sung sướng
- Đi đi, lâu lâu không tụ tập, tao cũng nhớ lắm rồi – M cũng lên tiếng
- Nhanh thôi mày, không tí nữa lại không lấy được xe thì khổ - V hô hào
- Thôi, xin lỗi anh em, hôm nay tao bận mất rồi, chúng mày cứ đi đi
- Sao thế?
- À…ờ…
- Mày lại hẹn hò với em lạnh lùng đúng không? – Thằng T tỏ vẻ đăm chiêu suy luận
- Mày dạo này mê gái bỏ bạn nhé? Nguy hiểm quá
- Vậy tao đi với chúng mày, người ta lại bảo là mê trai bỏ gái thì chết tao. Haha
- Mày giỏi lắm…Đã thế anh em từ mặt mày
- Ấy ấy…các đại ca tha cho em, thứ 7 tuần này được nghỉ, em nguyện cống hiến cả ngày cho các đại ca…
Nó chắp tay, mặt tỏ ra đau khổ
- Thế còn được, hôm nay tạm tha cho chú. Nhớ mà giữ lời hứa
- Đấng nam nhi sống trên đời, nói được là làm được, còn không làm được thì để lần khác làm lại – Nó vỗ ngực
- Nhanh đi mày, không có người đang đợi mày dài cả cổ kia kìa
- Ai, sao mày biết – Nó ngạc nhiên
- Thì kia kìa
Nó nhìn theo hướng tay T chỉ. Hóa ra Bảo Ngọc đã đứng đợi sẵn nó ngoài cổng trường
- Đa tạ các huynh đệ một lần nữa, tại hạ sẽ nhớ mãi ơn này. Hehe
- Lượn nhanh trước khi bọn tao úp sọt mày, thằng mê gái
- Anh em đi war sớm về sớm, không bố mẹ lại mong
Nó còn cố quay lại đùa thêm 1 câu
- Mày lo cho cái thân mày trước đi – Thằng M bức xúc
Đường đê tuy không rộng lắm nhưng dài và yên tĩnh. Nó hít thật sâu một hơi cảm nhận không khí của buổi hoàng hôn. Những tia nắng cuối cùng chiếu xuống mặt nước, tạo nên một khung cảnh thật đẹp. Trên mặt sông, lác đác điểm xuyết vài chiếc thuyền đánh cá. Tất cả dường như đang phác họa một bức tranh thủy mặc tuyệt thế
- Ở đây đẹp quá anh nhỉ?
- Uk, ban đêm còn đẹp nữa
- Hic, em chưa bao giờ đi ra đây vào trời tối cả - Bảo Ngọc có vẻ luyến tiếc
- Ơ, chỗ này cũng đâu có xa nhà em
- Nhưng buổi tối ngoài này vắng lắm, với lại em là con gái mà
- À…ờ
- Gì mà như kiểu mới giác ngộ ra được một chân lí vậy anh
- Hehe. Không có gì
- ………………………….
-…………………………..
Lặng…Lại một khoảng lặng xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa nó và Bảo Ngọc. Và cả 2 cũng đã quá quen với điều này. Quen đến mức có khi nếu thiếu thì lại nghĩ hôm ấy có chuyện gì lạ.
Em khẽ vòng tay ôm nó. Ấm áp và ngọt ngào.
- Này
- Ơi
- Anh coi em là gì?
- Là…là…bạn – Nó lúng túng
Quá bất ngờ trước câu hỏi của Bảo Ngọc, lại chưa xác định rõ ràng được tình cảm của mình như thế nào, nó sợ…sợ… một lần nữa lại đi theo vết xe đổ trước đây như với A.
-………………
Em im lặng không nói gì
- À ý anh là là bạn thân ý
- Vâng, thì mình vẫn là bạn thân mà anh, hi
- Ừ, bạn thân, luôn chia sẻ với nhau mọi chuyện
- Giá cứ mãi được như thế này thì tốt anh nhỉ?
- Mình còn phải lớn lên, phải trưởng thành nữa chứ, cứ trẻ con mãi, bố mẹ nào chịu nuôi. Haha
- Mình về thôi anh, cũng muộn rồi
- Ừ, về nhé
Tối hôm ấy, nó cũng chẳng muốn onl. Trong đầu nó ngổn ngang những suy nghĩ, những câu hỏi. Sao mình lại trả lời như thế? Tình cảm mình dành cho Bảo Ngọc là gì? Có phải chỉ là bạn thân? Không biết Bảo Ngọc có buồn không nhỉ? Thôi đợi thời gian nói lên tất cả vậy, nếu có tình cảm thật, mình sẽ tỏ tình, liệu mình làm thế có đúng ko?
Rồi nó ngủ lúc nào không biết.
Cuộc sống thì luôn luôn chứa đựng những bất ngờ, có thể tốt, có thể xấu. Liệu, ngày mai có giống như những gì mà nó mong muốn ?
“Không phải cứ sau cơn mưa sẽ xuất hiện cầu vồng
Nhưng muốn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
3 chương
90 chương
21 chương
14 chương
57 chương