Còn có ngày mai
Chương 19
- Bây giờ em thích đi đâu người con gái lạnh lùng?
- Lạnh thật không?
- Thật luôn, trời nắng thế này mà còn run nữa là
- Sao còn rủ người ta đi cùng?
- Anh thích
- Lạnh thì đi ăn kem cho biết thế nào là cóng
- Ở đâu bây giờ nhỉ?
Vài giây im lặng
- Bờ hồ nhé!
- Bờ hồ nhé!
Nó và Bảo Ngọc không hẹn mà cùng thốt lên. Bảo Ngọc vội quay đi để tránh ánh mắt của nó. Má em hơi hồng lên, thật đáng yêu không chịu nổi
- Hiểu ý nhau ghê. Hehe
- Ai thèm chứ?
- Anh thèm. Hehe
- Thế có đi không, hay là em về
- À đi, đi chứ. Gần 1 năm nay chưa được ăn kem.
- Thế á?
- Ừ. Nhà không có điều kiện mà
- Ôi hoàn cảnh thế. Hi
- Hoàn cảnh lắm luôn. Em không có cảm giác gì à?
- Không. Em lạnh lùng mà
Đưa thìa kem cuối cùng lên miệng, nó đưa mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang ngồi kế bên nó
- Mặt em dính kem à?
- Không
- Sao nhìn ghê thế. Mòn hết mặt người ta rồi
- Cũng đâu có lạnh lùng lắm nhỉ
- Hi. Chẳng biết. Bình thường em ít nói chuyện với mọi người lắm, nhất là những người lạ như anh
- Anh là người lạ á?
- Thì có quen đâu. Mới gặp lần đầu mà. Hi
- Thế mà nói chuyện cũng không ít nhỉ
- Vâng. Không hiểu sao, nói chuyện với anh em có cảm giác thật thoải mái và yên bình
- Ừa, Chả trách hôm đầu tiên nhìn thấy em ngồi dưới sân trường, không thấy em nói chuyện với ai cả, tưởng em có chuyện gì buồn
- Eo, để ý người ta kĩ thế
- Ở ngay trước mặt, cần gì phải để ý. Haha
- Đâu, em ngồi sau lưng anh mà, anh toàn quay xuống nhìn trộm em thì có
- Sax. Em cũng biết?
- Chứ sao.Hi
- Vậy bây giờ có thấy bình yên và thoải mái không?
- Có…Có lẽ anh là người đặc biệt. Hi
-………….
Nó im lặng. Mắt vẫn không rời khuôn mặt ấy
- Đừng nghĩ linh tinh về từ đặc biệt đấy nhé
- Sao phải nghĩ linh tinh?
- Con trai các anh hay tưởng tượng ra đủ trò
- Nếu không có ý gì thì sao phải sợ người ta nghĩ – Nó cười
- Eo, Không thèm nói với anh nữa
Nàng đưa ánh mắt ra phía đường. Trời đã gần tối, đèn 2 bên đường cũng đã được bật lên. Từng dòng xe cộ đang hối hả trở về nhà sau một ngày vất vả mệt mỏi. Ai cũng muốn đi thật nhanh, cũng muốn vượt lên trên người khác, để rồi thỉnh thoảng lại có những tiếng phanh xe phát ra hay những ánh mắt nhìn nhau hơi khó chịu.
Ngược lại với không khí bon chen ngoài kia, ở đây, ngay tại nơi này, có 2 con người mới chỉ vài lần trò chuyện online, lần đầu gặp mặt mà ngỡ như thân quen từ lâu lắm rồi. Bản nhạc không lời du dương phát ra tạo một cảm giác thật nhẹ nhàng thư thái. Đó chính là bản Song from a secret garden
- Hay quá anh à
- Ừ, nhạc không lời đấy
Thật là một câu trả lời thừa thãi. Nghe cả chục phút rồi, không thấy giọng hát thì chẳng không lời hóa ra là kịch câm à. Nó bối rối
- Hi, bài này tên gì thế anh?
Em mỉm cười, đưa mắt nhìn nó
- Song from a secret garden
- Vâng
Nó và em đều không nói gì với nhau. Có lẽ không phải không có chuyện gì để nói, mà 2 người muốn im lặng để cảm nhận mọi thứ, để suy nghĩ về những gì đang diễn ra.
- Mình về nhé?
- Vâng, cũng muộn rồi
Vòng xe chầm chậm lăn qua vài con phố. Đến gần một ngôi nhà, phải gọi là biệt thự mới đúng, em bảo nó dừng lại.
- Dừng ở đây cũng được rồi anh. Em tự đi bộ vào
- Hay đi đến tận cổng nhé
- Thôi anh. Cảm ơn anh nhé
- Vì điều gì?
- Vì một buổi chiều yên bình và thoải mái
Em cố tình kéo dài câu nói đó làm nó không nhịn được cười
- Em vào đây, anh về cẩn thận
-Ừ chào em
Nó cứ đứng đấy, dõi theo từng bước chân của Bảo Ngọc cho đến khi em mở cổng. Em cũng nhìn nó lần nữa rồi mới bước vào trong.
Buổi đầu thành công tốt đẹp. Thầm nghĩ, nó vội đạp xe thật nhanh về nhà cho kịp bữa cơm tối. Từng làn gió thoáng qua mát rượi. Nó cảm nhận mùi hương ngọt ngào đến quen thuộc
-À. Hình như mùi hoa sữa. Nhưng sao bây giờ đã có hoa sữa rồi nhỉ - Nó không khỏi ngạc nhiên. Có lẽ năm nay mùa hoa sữa đến sớm!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
166 chương
40 chương
27 chương
69 chương