Sau đó, Đường Viên Viên quay sang Uất Trì Diệc Thù, khoác tay cậu và nói: “Anh trai, chúng ta đi thôi.” Uất Trì Diệc Thù nhìn thoáng qua An Thiến, có thể cảm giác được rõ ràng sự kháng cự phát ra từ Đường Viên Viên. “Được, xuống lầu” Sau khi hai người rời đi, An Thiến tức giận nói: “Anh cứ bắt em phải xin lỗi cô ta. Giờ anh xem xem cô ta tỏ thái độ ra sao kìa” “Thái độ gì?” Chung Sở Phong lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Nếu như em còn dám nói những lời này trước mặt anh, anh nhất định sẽ tát cho em một cái, vậy đã là nhẹ rồi đó, có tin hay không?” “Chung Sở Phong?” Chung Sở Phong phớt lờ cô ta và bước xuống lầu trước. An Thiến tức giận đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi một lúc rồi mới bất lực đi theo xuống lầu. Bà chủ đã chuẩn bị xong bữa sáng, rất đa dạng phong phú, vừa thấy Đường Viên Viên thì vẫy tay gọi cô bé ngay lập tức. Cô bé Đường Viên Viên cũng rất lễ phép, chủ động chào hỏi bà ta: “Chào dì, buổi sáng tốt lành” “Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ ngon không?” Nói xong, bà ta phát hiện đôi mắt của cô bé dường như: hơi sưng lên, nhưng thoạt nhìn thì cô bé không có vấn đề gì về cảm xúc nên bà ta không tiếp tục hỏi nữa. “Ngủ ngon ạ, “Cháu ngọt miệng thật, mau tới ăn sáng đi, ấm lắm!” Bữa sáng rất phong phú, hơn nữa có nhiều món là món mà Đường Viên Viên thích ăn. Khi bà chủ bưng cháo cho cô bé còn thì thầm vào tai cô bé một câu. “Anh trai cháu cố ý gửi cho dì một cuốn sách dạy nấu ăn đấy” Nghe vậy, Đường Viên Viên có hơi kinh ngạc và vui mừng mà ngẩng đầu lên: “Thật sao?” Cô bé quay đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù, cậu húp một ngụm cháo rồi đặt chén xuống: “Nhìn cái gì vậy? Còn không ăn nhanh lên đi?” Đúng lúc này, Chung Sở Phong và An Thiến cũng đã đến đây. Hai người tự tìm chỗ trống để ngồi. Vốn dĩ An Thiến định tìm một chỗ gần Uất Trì Diệc Thù hơn để ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp bước tới thì đã bị Chung Sở Phong kéo đi rất xa: “Tới đây ngồi!” An Thiến gần như bị cậu chọc giận, vô cùng muốn giết cậu. Thật ra Đường Viên Viên không muốn ngồi ăn sáng cùng An Thiến. Tuy rằng cô bé nể mặt Chung Sở Phong mà tha thứ cho cô ta, nhưng cô bé vẫn để tâm đến những gì cô ta đã nói ngày hôm qua. Bây giờ vừa ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy cô ta đang ngồi trước mặt mình, trong lòng cô bé có hơi bực dọc. Nhưng cô bé vẫn không biểu hiện ra ngoài mà cầm lấy chiếc bánh từ từ gặm nhấm. Chiếc bánh được cho rất nhiều nhân vào trong, cắn một miếng đã giòn tan. Đường Viên Viên cảm thấy đầu lưỡi của mình tràn ngập hương vị thơm ngon, ăn vào ngon đến mức muốn khóc luôn Hu hu, tay nghề của bà chủ thật tốt, cô bé phải ăn nhiều hơn một chút mới được. “Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn” Uất Trì Diệc Thù đặt một chén cháo vào trong tay Đường Viên Viên: “Thêm chút cháo đi.” “Cảm ơn anh trai” Chung Sở Phong thấy dáng vẻ này của cô bé thì không khỏi muốn trêu chọc cô bé: “Bé Viên, em cứ ăn từ từ thôi, cũng đâu có ai giành phần với em. Nếu em thích ăn thì anh Sở Phong tặng phần của anh cho em luôi Nghe thế, An Thiến cũng muốn thể hiện bản thân nên lập tức đẩy phần bánh trước mặt mình ra cho Viên Viên. “Còn có của chị nữa này, chị cũng cho em” Chưa đẩy thì không sao, vừa đẩy xong thì Đường Viên Viên thấy trước mặt mình có thêm hai cái bánh. Cô bé liếc mắt nhìn An Thiến gầy gò, lại nghĩ đến những gì cô ta nói tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy mình không còn cảm giác ngon miệng nữa. Cô bé lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ ăn phần của mình đi” Nếu là trước đây, chắc chắn cô bé sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ cô bé thực sự… có lẽ là đang làm kiêu đấy. May mắn thay, lúc này Uất Trì Diệc Thù đã giải vây thay cô bé. “Mọi người tự ăn phần của mình đi, đưa cho em ấy làm gì, trên bàn này cũng đâu thiếu đồ ăn, đúng không?” Chung Sở Phong bĩu môi: “Không phải là do cô ấy thích sao? Thế nào? Tớ đối tốt với em gái cậu, cậu vẫn không vui sao?” “Ăn của cậu đi.” Đường Viên Viên có hơi rầu rí buồn bực mà ăn xong một cái bánh, tiếp đó cũng không ăn một cách ngốn nga ngốn nghiến nữa. Sau khi ăn xong chỉ húp non nửa chén cháo rồi cô bé lập tức lau tay, sau đó mở miệng nói: “Em no rồi.”.