Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 1 : Năm hạn bất lợi uống nước sạn răng [1]

[1] Năm hạn bất lợi uống nước sạn răng : cái này cũng không hiểu lắm, trong mấy quyển tử vi thì chỉ thấy nó hay ghi lưu niên bất lợi. Trâu Đình muốn bạo tẩu ! Ai bày ra trò đùa thối rữa này a! Nàng Trâu Đình lại có thể, lại có thể xuyên qua ! Mặc dù nói nàng thật thích xuyên qua không có sai, mặc dù nói nàng là rất thích ảo tưởng mình xuyên qua cũng không sai, nhưng là, nhưng là, đây cũng quá bất ngờ đi! Trời muốn đổ mưa nương phải gả người ta cũng còn có thể được báo trước, lão thiên gia hắn cư nhiên cả dặn dò cũng không có, cứ như vậy nhét nàng đến cổ đại ! Đứng ở đường cái người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, Trâu Đình ngẩng đầu phát ra một tiếng rung trời sói tru —— “Mẹ kiếp ———-” Nhất thời toàn thể mọi người trên đường phố sợ run cả người, chim trên cây toàn thể sợ tới mức phịch cánh khắp nơi bay loạn, những con chuột đều xuyên động mà ra, mọi nơi chạy trốn. Trâu Đình sau khi hô xong cúi đầu, hung hăng trợn mắt nhìn bên cạnh người qua đường Giáp Ất Bính Đinh đang ngây ngốc một cái, hung dữ quát: “Nhìn cái gì vậy! Chưa có xem qua mỹ nữ a!” Người đi đường lập tức bị dọa cho sợ giống như con chuột một loại chạy thục mạng. Trâu Đình tức giận bất bình một chưởng đập vào bàn nhỏ bên cạnh, tro bụi tung bay. Người bán hàng rong bị dọa cho sợ đến mức ôm đầu trốn tránh : “Nữ hiệp tha mạng!” Nhìn đường cái thoáng chốc trống không, Trâu Đình nhịn không được chửi ầm lên : “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó ! Xuyên qua còn chưa tính! Lão nương cư nhiên vẫn là nữ!” Ngươi là chuối tiêu ổi ! Lão nương muốn nữ thành nam! ! Nữ thành nam nam nam nam nam! ! Cho dù đối với thực tế rất thất vọng, tương lai vẫn là muốn trù liệu . Trâu Đình tùy ý đi hai bước, ở sạp trái cây đưa tay lấy một quả táo, cắn một cái, ở bậc thềm ven đường ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiêm túc suy tư tương lai của mình . Nàng đầu tiên nhìn một chút cổ tay của mình, nhẵn nhụi không có gì. Ân, là linh hồn xuyên qua, như vậy cũng không cần lo lắng vấn đề hộ khẩu. Nghĩ tới Trâu Đình lại cắn quả táo một cái, mặt nhăn mày nhíu, quả táo cổ đại. . . . . . Thật. . . . . . Không phải bình thường . . . . . . Ăn không ngon. . . . . . Lại nói bái di lần trước mua cái đó xà quả ăn thật ngon oa! . . . . . . . . . . . . Nghĩ xa. . . . . . Nhưng là là linh hồn xuyên qua có điểm phiền toái, chẳng lẽ thỉnh thoảng có người quen nhảy ra , như vậy thế giới liền khôi hài rồi. . . . . . Bất quá cái đó 《 trong trẻo tiểu thuyết tình yêu 》 lão nương còn không có nghiên cứu hết a! Như thế nào liền xuyên qua ! Tốt xấu phải cho ta xem xong phim hoạt hình kia đã ! Tiểu công đại nhân như thế nào có hình có yêu. . . . . . . . . . . . . . . . . . Lần nữa nghĩ xa. . . . . . Linh hồn xuyên qua. . . . . . Có thể hay không chủ nhân thân thể này có lai lịch rất lớn ? Ân, tiểu thuyết bình thường chính là như vậy. Ai, đáng tiếc không phải là nam, đáng tiếc đáng tiếc. Nếu như là nam, lão nương phải đi làm cái thiên hạ vô địch phúc hắc công oa ha ha ha. . . . . . ( đằng sau tỉnh lược một số lượng lớn chữ. . . . . . ) . . . . . . . . . . . . Lại nghĩ xa. . . . . . ( Mặc Mặc: nhân vật đần độn như vậy thật không phải là ta viết. . . . . . Thật không phải là. . . . . . ) Nhìn trên đường người tới càng ngày càng nhiều, nghĩ không ra manh mối Trâu Đình mãnh liệt đứng lên. Bên cạnh người bán hàng rong phản xạ có điều kiện vội vàng chạy văng ra, “Nữ. . . . . . Nữ hiệp. . . . . .” Trâu Đình cũng bị hắn làm sợ hết hồn, nhìn một chút quả táo bên miệng lại nhìn xem người bán hàng rong, nghiêm cái mặt hỏi: “Quả táo này bao nhiêu tiền?” Người bán hàng rong liên tục xua tay: “Không lấy tiền không lấy tiền.” Lão nhân gia ngài ta không thể trêu vào oa! Trâu Đình trợn trừng mắt, đòi tiền ta cũng không có ! Nghĩ tới lại mạnh mẽ cắn qua táo một cái. . . . . . . . . . . . . . . . . . “Nữ hiệp ngươi không sao chứ?” Người bán hàng rong cúi đầu rụt rè hỏi Trâu Đình đang bụm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trâu Đình hai mắt lệ ngấn đầm đìa cũng không quên trừng lại một cái. Mẹ kiếp! Năm hạn bất lợi uống nước sạn răng. . . . . . tnnd cắn phải đầu lưỡi! Đau quá a! Đi nhà trọ lấy bọc quần áo, lại theo như lão bản chỉ dắt ngựa “của mình”, Trâu Đình rời khỏi cái trấn nhỏ này. Xuyên qua là bất đắc dĩ, thời gian vẫn cứ trôi qua, không bằng thừa dịp tuổi trẻ chơi cho thống khoái! Trâu Đình nghĩ tới cao hứng vung lên roi ngựa. . . . . . Bất quá nữ nhân này cũng quá nghèo a. . . . . . Roi ngựa phẫn nộ quất xuống. Trâu Đình xem qua đồ của nàng, gồm vài kiện quần áo để thay cùng một chút bạc vụn một chút tiền đồng. Mặc dù nói không biết niên đại này hối suất giá thị trường, Trâu Đình vẫn là cảm thấy rất không ổn. Ai, nếu là thân thể xuyên qua thì tốt biết bao nhiêu. . . . . . Trên người ta đeo mấy cái ngọc bội a dây bạc a vòng ngọc bông tai liền đủ ta cả đời áo cơm không lo ngoài ra còn có thể nuôi tiểu bạch kiểm. . . . . . Ai ai ai, năm hạn bất lợi a ! . . . . . . ( Trâu Đình: tác giả! Ta có nghi vấn ! Mặc Mặc: ? Trâu Đình: ta không phải là xuyên tới sao ? Ta làm sao có thể cưỡi ngựa ? Mặc Mặc: ta nói ngươi phải cưỡi ngươi liền cưỡi ! Trâu Đình: . . . . . . ) Cũng được cũng được, sống ở đâu thì yên ở đấy. Ta Trâu Đình tốt xấu gì cũng là học sinh đại học được tôn trọng, ta dùng kiến thức đùa chết người cổ đại các ngươi ha ha ha ha ha ha. . . . . . Tà ác tiếng cười vang vọng trong rừng cây, trên cây chim nhỏ bị dọa cho sợ đến dùng sức vỗ cánh nóng lòng thoát đi hiện trường nguy hiểm. ( Mặc Mặc: nhóm hài tử đáng thương . . . . . god bless you. . . . . . ) Đột nhiên! Tiếng cười của Trâu Đình dừng lại giống như bị người khác bóp nghẹn cổ. . . . . . . . . . . . . . . . . . Mẹ kiếp! Cứt chim! Năm hạn bất lợi a năm hạn bất lợi a! Cứt chim cư nhiên rơi xuống miệng!