“A, em thật sự đã khóc” “Mơ mơ màng màng, mình có khóc hay không mà cũng không biết?” Đường Viên Viên lắc đầu: “Lần trước cũng vậy, không hiểu sao mà em lại khóc. Xin lỗi anh trai, em cũng không biết mình bị sao nữa. Thật ra em không khổ sở hay đau lòng gì cả” “Anh trai cũng đâu có trách em, em xin lỗi cái gì?” Uất Trì Diệc Thù lớn lên cùng cô bé nên cũng rất nhạy cảm đối với tâm tư của cô bé. Đường Viên Viên luôn là người dễ nói chuyện, tính tình mềm mỏng. Cho nên về cơ bản cô bé sẽ không làm những chuyện có lỗi với người khác, hay là nói những lời có lỗi với người khác. Vì vậy, cô bé chưa bao giờ cần phải xin lỗi người khác. Hiện giờ chính bản thân cô bé khóc nhưng lại xin lỗi cậu? Đây là nguyên lý gì vậy? Uất Trì Diệc Thù nhíu chặt mày lại: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe thế, Đường Viên Viên không khỏi cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bối rối và chột dạ: “Không xảy ra chuyện gì hết. Chỉ là em cảm thấy không có việc gì mà lại khóc với anh, cho nên…” “Cho nên em mới xin lỗi anh trai?” Uất Trì Diệc Thù nắm lấy cằm cô bé và nâng mặt cô bé lên, quả nhiên thấy được vẻ bối rối và chột dạ chợt thoáng qua trong đôi mắt cô bé. “Rốt cuộc em đang giấu anh điều gì?” “Anh trai.” “Nói thật!” Đường Viên Viên nhất định sẽ không nói cho cậu biết những lời nói ngày hôm qua. Nếu nói như thế chẳng khác nào cô bé đang nói hết tâm tư của mình cho cậu nghe. Nhưng nếu cô bé không nói thì anh trai sẽ tiếp tục hỏi, tiếp tục lo lắng. Vì vậy, đôi con ngươi của Đường Viên Viên khế đảo quanh, rồi cô bé đột nhiên nhỏ giọng khóc lóc mà nói: “Kỳ thật vừa rồi em đã nằm mơ thấy anh trai.” “Hửm?” Uất Trì Diệc Thù nheo mắt: “Mơ thấy anh trai như thế nào?” “Em mơ thấy anh trai đột nhiên rời bỏ Viên Viên, chê Viên Viên quá phiền phức, lại còn ăn quá nhiều nên em mới cảm thấy đau lòng” “Rời bỏ em, chê em phiền phức?” “Dạ, em xin anh trai mấy thứ đồ ăn này nọ, anh trai chê em phiền phức” Nói xong, hai mắt Đường Viên Viên đỏ lên, cô bé ôm lấy cánh tay của cậu mà nói: “Anh trai, trong lòng anh có nghĩ như vậy không?” Đột nhiên bị cô bé ôm lấy thì Uất Trì Diệc Thù có hơi kinh ngạc, một lúc sau mới khôi phục lại thần trí, mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Đương nhiên không phải, sao anh trai có thể rời bỏ em được chứ. Giấc mơ trái ngược với thực tế, và sẽ không thể trở thành hiện thực được” “Vậy anh trai nói lời phải giữ lời, không được rời bỏ Viên Viên” “Được” Sau khi Đường Viên Viên nhận ra mình đang ôm cánh tay của một chàng trai trưởng thành thì nhanh chóng thả ra, hai má còn ửng hồng lên. “Bây giờ em cũng biết mắc cỡ rồi à?” Uất Trì Diệc Thù gõ nhẹ lên mũi cô bé: “Sau này không được làm như vậy nữa. Hiện tại em đã lớn rồi, giữa nam nữ có sự khác biệt, cho dù đó là anh trai thì vân là phái nam, đều phải chú ý giữ khoảng cách với họ” “Dạ, em nghe lời anh trai.” Sau đó, Đường Viên Viên rời giường mặc áo khoác, đánh răng rửa mặt, thoa kem dưỡng da rồi cùng Uất Trì Diệc Thù xuống lầu ăn sáng. Lúc đi ra ngoài thì trùng hợp chạm mặt Chung Sở Phong đang đưa An Thiến đến đây. “Hôm nay em phải có thái độ tốt một chút cho anh, có nghe thấy không? Nếu em còn nhục mạ người ta, anh sẽ trực tiếp tống em về nhà, thuận tiện nói xấu em vài câu trước mặt anh trai cô ấy, đến lúc đó em muốn làm bạn bè cũng không được đâu” Dù rất bực bội nhưng An Thiến đành phải đồng ý. “Biết rồi” Kết quả là vừa mới dứt lời thì không ngờ đã gặp mặt trực tiếp nhau như thế này. “Viên Viên, thức rồi hả?” Bấy giờ An Thiến mỉm cười chào hỏi cô bé. Thái độ nhiệt tình này khiến Đường Viên Viên hơi ngạc nhiên. Khi nhìn thấy Chung Sở Phong ở phía sau, Đường Viên Viên nghĩ đến điều gì đó nên đành phải mỉm cười đáp lại. từ “Ngày hôm qua thật ngại quá, đột nhiên không thể ở lại với em được. Cũng không còn cách nào, buổi tối mấy cô bạn của chị rất ầm 1, lúc nào cũng gọi video cho chị nói chuyện phiếm. Chị sợ làm ồn đến em nên mới tránh đi, em không phiền chứ?” Đây là lời nói mà hai người Chung Sở Phong và An Thiến đã chuẩn bị sẵn. Vả lại, cô ta cũng chủ động nói là mình thấy ngại nên Đường Viên Viên cảm thấy bản thân mình nên tha thứ cho cô ta. Vì vậy, cô bé gật đầu: “Không sao đâu, em không phiền.”.