Anh sẽ giấu em sâu tận trong tim
Chương 1
Lúc Chu Cẩm Trình gọi điện thoại tới, thì tôi vừa mới dạy xong. Tôi đang dạy Anh văn ở một trường đại học. Tôi đến phòng giáo vụ để cất sách, nói chuyện dăm ba câu với mấy đồng nghiệp, vừa vặn lúc ấy xe của Chu Cẩm Trình cũng đã đến dưới lầu.
Tôi đi tới mở cửa xe và ngồi vào ghế lái phụ. Người bên cạnh vẫn mặc âu phục và mang giày da, nhìn vừa chín chắn vừa giỏi giang. Anh nhìn tôi cười, rồi khởi động xe. Người đàn ông gần bốn mươi tuổi này, bản lĩnh và mánh khoé đã lão luyện lắm rồi. Mười mấy năm trước, tôi không thể hiểu rõ suy nghĩ của anh, bây giờ thì lại càng không.
Lần này, có lẽ đã hai tháng không gặp nhau rồi? Không biết hai tháng này anh bận bịu chuyện gì nhỉ? Tôi thôi không đoán nữa, thậm chí tôi còn cảm thấy, anh không đến, ngược lại tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi là đứa con của họ hàng xa của mẹ anh, lúc tôi mười bốn tuổi, ba mẹ bất ngờ qua đời, là anh đã nhận nuôi tôi. Lúc đó, anh cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, lập tức được phân công công tác, nếu bàn về vai vế thì tôi phải gọi anh một tiếng “chú”.
Đúng thật lúc đầu tôi gọi anh bằng “chú”, trưởng bối duy nhất chịu nhận nuôi tôi. Cho đến khi kinh nguyệt đến vào năm tôi mười lăm tuổi, anh mua băng vệ sinh cho tôi, dạy tôi cách dùng những thứ đó. Anh đem ra trải giường dính máu của tôi đi ngâm và giặt sạch sẽ.
Kể từ khi đó, không biết vì sao, tôi đã không gọi anh là “chú” nữa.
Mười sáu tuổi, tôi lên cấp 3. Thi đậu vào trường điểm đứng đầu trong trong thành phố. Anh dẫn tôi đi ăn mừng, trong bữa tiệc, tôi nói với anh rằng dự định sẽ ở nội trú trong trường. Tôi tính hỏi ý kiến của anh thế nào, nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ học ngoại trú. Nhưng anh trước giờ sẽ không bận tâm đến những chuyện này, nhấp một ngụm trà, gật đầu nói “tùy cháu”.
Trường cấp 3 cũng là lần đầu tiên tôi ngủ tập thể, rất mới lạ, cũng thật thích, những người xung quanh đều rất nhiệt tình và hào sảng, từ lúc khai giảng đến giờ tôi cũng cố gắng làm quen không ít bạn bè. Ngày trước, tôi chỉ thui thủi một mình, nhất là trong mấy năm ba mẹ mới vừa qua đời, trầm lắng ủ dột không ai dám đến gần. Sau hai năm ở cùng Chu Cẩm Trình, tôi dần dần thay đổi bản thân, ít nhất không thể để cho anh chán ghét, không thể để cho anh có lý do đuổi tôi đi, vì tôi đã không còn nhà để về, chỉ có anh đồng ý cần tôi mà thôi. Tôi chăm chỉ học hành, cũng tạo quan hệ tốt với giáo viên, rồi làm thêm, kiếm chút tiền sinh hoạt, không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cho dù số tiền này chẳng đáng là gì với anh cả. Trong 2 năm ngắn ngủi, anh đã ngồi lên vị trí khá tốt, anh rất tài giỏi, tôi biết điều đó.
Ở cấp 3, học sinh nữ ngủ cùng phòng thường thích tám chuyện với nhau đến khuya lơ khuya lắc mới đi ngủ, mấy cô nàng chỉ toàn nói về anh chàng này đẹp trai, anh chàng kia thông minh học giỏi, khi nghe họ tán dóc, trong lòng tôi luôn nghĩ, dù đám con trai đó đẹp trai, hay thông minh đến cỡ nào, thì cũng không thể sánh bằng Chu Cẩm Trình.
Sau tuần đầu tiên sống ở trường, tôi về nhà vào dịp cuối tuần, lòng luôn khắc khoải một nỗi nhớ. Thế nhưng, hôm nay anh lại không có ở đây. Hôm sau, lúc tôi đi ra phòng khách thì đã thấy anh đang làm điểm tâm trong bếp.
Buổi sáng hôm đó, hai chúng tôi cùng nhau ăn điểm tâm, tôi thì cứ vùi đầu ăn, còn anh thì cầm tờ báo, vừa xem tin tức vừa ăn điểm tâm, thong thả ung dung.
Đến cuối cùng, anh hỏi tôi “thích nghi với trường mới chứ?”
Tôi nói rất ổn.
Chu Cẩm Trình cười cười, “Vậy thì tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
124 chương
49 chương
65 chương
3 chương