CHAP 22 Lời hứa…...........anh sẽ mang đến em một điều ước..... Em đừng quay lưng......... Em đừng bỏ đi......... Em đừng quên............ Điều ước..........mà em hằng mong......anh sẽ.........là người...........cho em................... Tiếng piano cùng tiếng hát nhỏ dần, cả không gian đặc quánh oxi. Dường như không ai thở nữa, nhịn thở đến nỗi cả oxi cũng có tình trạng dư thừa. Mấy nữ sinh hả họng hết cỡ, giương mặt mắt lồi ra nhìn hoàng tử đang đứng trên sân khấu vẫy tay. Tiếng hò hét điên cuồng vang lên chói tai. Uyên Linh, An Hảo và Trang Như bị đùn đẩy té lên té xuống. Miệng thầm chửi rủa thằng nào bày ra cớ sự này. Biết là ai thì dép lào thẳng tiến vào mặt. “Vâng, thưa các bạn. Lúc nãy hoàng tử âm nhạc Nguyễn Hoài Đăng đã gửi đến chúng ta một bài hát vô cùng tuyệt vời, một tràng bom tay đi các bạn!!!!!” Rào rào rào.... Rào rào rào.... Uyên Linh có cảm giác như tai của mình sắp đứt lìa ra tới nơi. Vỗ tay cũng đâu cần làm quá đến như vậy chứ! Nhắc tới Lê Mênh Mông mới hồi nãy còn bị ném đá mồ hôi rớt lộp độp lộp bộp mà giờ đã hung hăng khí thế. Không thể xem thường hoàng tử âm nhạc kia nha. “Nè, ai vậy bà biết không?” Uyên Linh khều khều An Hảo, dù không thuộc dạng mê trai nhưng nghe dân tình bàn tán cũng lấy làm hiếu kì. “À, là Nguyễn Hoài Đăng, nam sinh lớp 12 trường Hoàng Hôn. Anh ấy là một thiên tài âm nhạc đấy, nhiều công ti âm nhạc muốn mời ảnh về làm cho mình lắm nhưng đều thất bại. Một hình tượng hoàng tử trong mơ tuyệt vời, thêm nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, sắc nước hương trời, hoa ghen thua thắm làm xiêu lòng bao nữ sinh đấy!!!” Thôi chết! Rà trúng đài con mụ này rồi. Hỏi một câu phăng ra một lèo từ nước lèo đến hủ tiếu. Uyên Linh có cảm giác như mụ này miêu tả một đại mĩ nữ thì đúng hơn. Mặc cho MC thét rát cả họng mà sự im lặng vẫn không được thiết lập lại. Ai cũng vỡ oà trong cảm xúc. Không ai thấy được chàng hoàng tử đã chuồn đi từ lúc nào. Hình ảnh mờ mờ vẫn còn đọng lại quanh đây. “Chào mừng tất cả các thầy cô, tất cả nam nữ sinh đến với vũ hội thường niên trường Hoàng Hôn chúng tôi!!!” Đây là ai nhỉ? Một ông già nhưng không phải là già. Mái tóc trắng nhiều hơn đen che đi một con mắt của ông. Bộ vest đen cùng với chiếc cavart màu đỏ trông không hợp với lứa tuổi chút nào. Có thể nói ông ta gỏn gọn hai từ: ngộ nghĩnh! “Ha ha ha ta hân hạnh được giới thiệu, ta là hiệu trưởng già của nhà trẻ này ha ha ha” Vị hiệu trưởng cầm micro cười sảng khoái, ông ta có vẻ thích ví von nhỉ? “Ồ...thì ra là hiệu trưởng trường Hoàng Hôn sao? Nghe danh lâu quá mà chưa được gặp!” “Ông ấy già rồi mà còn vui tính quá!” “Chứ gì....” “Ờ ờ......” “Ừ ừ......” Tiếng bàn tán lại nổi lên. “Ta sẽ không tụng kinh đâu. Ta sẽ nói vào thẳng vấn đề luôn. Vũ hội thường niên trường Hoàng Hôn được tổ chức nhằm chào mừng ngày quốc khánh Việt Nam 2 tháng 9. Đây cũng là truyền thống của trường. Trong đêm nay sẽ diễn ra nhiều điều thú vị lắm đấy ha ha ha” Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, ai nấy cũng hướng về quốc kì, hướng về chân dung Bác làm lễ chào cờ. Khúc nhạc quốc ca hùng dũng vút lên... “Phần lễ đã xong, tiếp đến là phần hội”. Cái tên Mênh Mông này lại múa mép rồi “ Hơ hơ hơ từ bây giờ tất cả các bạn nam nữ sinh hãy bạt tay, à nhầm nắm tay bạn nhảy để cùng nhau khiêu vũ. Đêm nay có rất nhiều món ăn được phục vụ. Nếu thích các bạn có thể ăn đến khi nào chết thì thôi!” Bắt đầu âm thanh lóc cóc của những cô nàng mang giày cao gót. Đảm bảo Mênh Mông mà phát ngôn nữa là sẽ có trận mưa giày bay vèo vèo lên sân khấu. “Một chuyện quan trọng nữa, đúng 8 giờ 30 cuộc thi Qeen sẽ diễn ra. Nên ha ha mong các bạn đúng giờ” Vừa dứt lời thì một chiếc giày bay lên sân khấu nện thẳng vào mặt MC. Tất cả ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Ha ha ha đây có được gọi là một kiểu bày tỏ tình cảm không nhỉ?” Lễ hội đã bắt đầu từ lâu. Không khí náo nhiệt tưng từng vang lên. mùi thơm của thịt nướng, gà quay thơm nức mũi. Những gian hàng bày bán đủ thứ quà ăn vặt. “Anh Trọng yêu dấu ơi!!!!” Từ xa xa có một luồng khói bụi bốc lên mù mịt. Khỏi phải nói cũng biết là Ma Nữ đang tiến đến. “Hấp!”. Thuỳ Nhi nhón chân nhảy cái phóc bay lên túm lấy cổ Thế Trọng. Cậu nhăn mặt. Súc tua bạch tuộc thật khủng khiếp, gỡ hoài không ra. “Nhi, em...buông tay ra có được không? Ặc...” “Không chịu đâu. Anh nhân lúc em không cảnh giác lủi đi trốn hả?” “Đâu...đâu có. Anh chỉ là đang muốn đi vệ sinh thôi!” Làm bộ mặt dụ con nít không phải là chuyên môn của Thế Trọng. Mấy cái chuyện này phải giao cho tên sát gái Thái Hoàng mới đúng. Nói mới nhớ, hôm nay Thái Hoàng lại thay đổi phong cách, quần tây đen, áo sơ mi vàng khè. Cái đầu mì tôm mọi ngày đổi thành “xoắn cực đại”. Xoắn một cách không từ nào diễn tả nổi. “Chào cô em! Good morning!” Thái Hoàng cười nhe răng với Thuỳ Nhi, cô bé bĩu môi “Anh khùng hả? Bộ anh sống chậm hơn với người khác chắc? Giờ này còn good morning thì về nhà ấp trứng đi!” “Nè, cô bé ăn nói hỗn quá rồi đấy. Đằng nào thì anh đây cũng lớn hơn bé những ba tuổi đấy!” “Lớn hơn thì sao? Anh dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi hả? Đồ mì tôm!” “Dựa vào...dựa vào vách tường đấy! Bộ bé không thấy hả?” Thái Hoàng đúng lúc đang đứng khoanh tay dựa vào tường. Buộc miệng tống ra cho con bé kia tức ói máu chơi. “Anh...” Thuỳ Nhi tức xì khói ra hai lỗ tai. Cô bé đứng chống hông, mặt nghênh lên chuẩn bị chinh chiến. “Thôi nào hai người!”. Thế Trọng giờ mới lên tiếng can. Hết chap 22