Chương 10: Diệp Hạ đi xe điện cân bằng ở phía trước anh luôn đi theo sau cô vì sợ cô đi chưa quen sẽ bị ngã. Tiếng nhạc chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên phá vỡ khung cảnh lãng mạn của hai người. Mạc Hạo: “ Tiểu Khải, cậu với Diệp Hạ đến quán bar đi, mọi người trong đoàn đang ở đây cả. Họ bắt tôi phải gọi bằng được hai người đến đấy ”. “ Đợi em hỏi Diệp Hạ xem đã, có gì em gọi lại sau ”. “ Mau lên nhá ! ”. Tắt máy, anh quay sang hỏi cô đang đi xe bên cạnh: “ Em có muốn đến bar chơi với mọi người không, bọn họ đang gọi qua đó ”. “ Được a ! được a ! ”. “ Đi giả xe đi rồi chúng ta đi, mà sao nghe đến bar em vui thế ”. “ Đâu có đâu ”. Mồm thì nói thế nhưng Diệp Hạ cười rất tươi. Mọi người thấy Diệp Hạ cùng Vương Tuấn Khải bước vào đều hớn hở vỗ tay chào mừng. Hai người vừa ngồi xuống thì có phục vụ tới: “ Xin hỏi anh chị dùng gì ? ” Diệp Hạ suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “ Lấy cho tôi một ly cocktail rum ”. “ Như cô ấy ”. Phục vụ đi rồi Vương Tuấn Khải ghé sát đến nói vào tai cô bởi ở đây âm thanh quá to: “ Sao em dành về đồ uống ở bar thế ”. “ Em hay tới bar chơi ”. “ Em được lắm, sau này không cho em đi nữa nếu có đi thì cũng phải có anh ”. “ Hứ ” Thấy hai người bọn họ ghé sát nhau nói chuyện Dật Kiệt bất mãn lên tiếng: “ Này, hai người kia từ lúc tới đây đều tâm sự thì thầm to nhỏ thể hiện tình cảm, rút cuộc hai người có quan tâm đến cảm nhận của bọn tôi không vậy ”. Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải đồng thanh: “ Không ”. Tiểu Bạch: “ Được lắm, xem hôm nay chúng tôi có “ xử ” được hai người không ” Thế rồi Diệp Hạ bị lôi ra sàn nhảy còn Vương Tuấn Khải thì không ai dám động vào nên vẫn bình yên ngồi đó. Mạc Hạo: “ Cậu với cô ấy sao rồi ”. Vương Tuấn Khải: “ Mối quan hệ đã xác định ”. “ Chúc mừng ”. Rồi Mạc Hạo cạn ly với Vương Tuấn Khải để chúc mừng anh “ Cảm ơn ”. “ Em muốn để cho chị Tử Tịch chuyển sang làm người đại diện, đã đến lúc chị ấy cần nghỉ ngơi chăm lo cho gia đình mình rồi. Để tiểu Hy thay chị Tử Tịch làm trợ lí cho em là được ”. “ Được rồi, khi quay về anh sẽ sắp xếp cho chị ấy ”. Mọi người rủ nhau chơi trò nói thật hay mạo hiểm lần này Vương Tuấn Khải cũng bị bọn họ lôi vào chơi cùng. Vòng chơi này đến lượt Diệp Hạ chịu trận. Cô đã chọn mạo hiểm vì nếu chọn sự thật thì câu hỏi của mọi người quá “ tàn khốc ” cô trả lời không nổi. Hiểu Huyên: “ Em chọn mạo hiểm thì phải uống hết ly rượu vang trộn bia và nước chanh này. Đây là sự khoan hồng nhất đấy nhé ”. Ly hỗn hợp đã được chuyển đến trước mặt Diệp Hạ cô đành ngậm ngùi cay đắng cầm nó lên. “ Để đấy anh uống hộ cho ” Lúc chuẩn bị uống thì Vương Tuấn Khải lên tiếng ngăn lại. Kỳ Soái: “ Nếu cậu uống hộ cô ấy thì phải uống thêm một ly rượu nữa ”. “ Được ”. Mọi người nghe thấy Vương Tuấn Khải trả lời như vậy đều cùng nhau “ ồ ” lên vỗ tay cổ vũ nhiệt tình. Thấy anh định uống hộ cô lên tiếng ngăn lại: “ Em uống được mà ”. “ Từ nãy đến giờ em uống nhiều rồi với lại trẻ con không nên uống nhiều rượu ”. Nói hết câu anh đã cầm ly hỗn hợp kia lên uống hết một hơi rồi lại thêm một ly whisky do tiểu Bạch rót. Bọn họ hôm nay định xử “ chết ” hai người bọn cô hay sao đây. Đến tận 12h đêm buổi đi chơi bar mới kết thúc. Mọi người ai nấy đều đã say cả chỉ còn lại Diệp Hạ là vẫn còn tỉnh do cô được Vương Tuấn Khải đỡ hộ cho rất nhiều. Cô cũng phải công nhận tửu lượng của anh rất tốt uống bao nhiêu như vậy mà vẫn chưa say. Nhận phòng ở sảnh khách sạn mọi người trong đoàn tạm biệt nhau rồi phòng ai người nấy về. Bước vào phòng Diệp Hạ đã chạy đến giường “ ném ” mình xuống đó hôm nay vừa làm việc vừa đi chơi lại uống nhiều rượu nên bây giờ cô rất mệt chỉ muốn ngủ thôi. Dù hôm qua đi bar về muộn lại rất mệt mỏi nhưng đồng hồ sinh học của Diệp Hạ vẫn chạy đúng giờ. Cô rời giường vào phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo cho thoải mái dễ chịu. Vừa bước ra từ phòng vệ sinh thì điện thoại của Diệp Hạ đổ chuông. Cầm máy lên xem ai gọi thì thấy người gọi là Chủ tịch, cô vội vàng nghe máy: “ Con nghe đây ạ ”. “ Uh, ta gọi điện hỏi thăm con đã quen với công việc và hoàn cảnh sống chưa ? ” “ Dạ con quen rồi ”. “ À, đúng rồi. Ta có nhờ Dật Phàm gửi cho con một tệp tài liệu con đã xem chưa ? ”. Thôi xong rồi, mải lo làm việc với mải chơi cô đã quên mất tệp tài liệu đó: “ Dạo này công việc ở tòa soạn hơi nhiều nên con chưa có thời gian xem chúng, giờ đang rảnh con sẽ xem rồi trả lời lại cho bác ”. Lời nói dối này không có hại và cũng đúng với sự thật có phải không nào ? “ Nếu con bận thì cứ từ từ không sao đâu ”. “ Con có thời gian mà, sáng mai khi bác đi làm chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời ”. “ Được rồi, đừng có mải làm việc mà không chú ý đến nghỉ ngơi đấy ”. “ Vâng ạ ”. Dưới quán café ở đại sảnh của khách sạn Diệp Hạ đang vừa ăn sáng vừa ngồi xem tài liệu mà Chủ tịch gửi. Từ ban nãy đến giờ cô mới xem được có 50 trang còn một nửa nữa cơ, ngồi lâu oải người quá đi. Đưa tay định lấy tách latte để uống cho tỉnh táo thì bàn tay Diệp Hạ bị một bàn tay khác chặn lại rồi người đó lên tiếng: “ Café không tốt cho sức khỏe đâu, uống sữa đi cho ấm bụng ”. Thế rồi một cốc sữa ấm được đặt vào tay Diệp Hạ cô không cần nhìn cũng biết bàn tay và giọng nói đó là của ai. Uống một ngụm sữa, Diệp Hạ nhìn đồng hồ đeo tay rồi hỏi: “ Anh dậy sớm thế, bây giờ mới 8h em tưởng hôm qua uống nhiều nên anh sẽ dậy muộn cơ chứ ? ”. “ Như nhau thôi. Em . . . mang cả máy tính xách tay đi ah, không nặng sao ? ”. “ Apple Macbook sản phẩm mới nhất năm nay của hãng với thiết kế mỏng và siêu nhẹ, cho vào balo của em cũng rất vừa ”. Vương Tuấn Khải cười, nhéo má Diệp Hạ: “ Em nhận được bao tiền từ vụ quảng cáo này vậy. Mà em thích màu vàng hồng à ? Điện thoại cũng vậy, máy tính cũng vậy ”. “ Không có màu trắng yêu thích nên đành trọn màu này vì nhìn nó khá đẹp. Không nói chuyện nữa, em còn bận làm nốt việc anh mau ăn sáng đi ”. Diệp Hạ cặm cụi đọc nốt tài liệu rồi lại viết ý kiến giữa chừng cô dừng việc lại nghỉ ngơi một chút. Dạo này không phải làm việc với cường độ cao để cho Dương Dĩnh làm gần hết, cũng không sử dụng tiếng anh mấy nên đâm ra lười và mù tiếng anh mất rồi. “ Mệt quá, em không muốn làm việc nữa toàn tiếng anh thôi. Đọc sắp không nổi rồi ”. Vương Tuấn Khải đang xử lí một số việc của công ty thấy Diệp Hạ nói thế nên dừng việc lại quay sang nói với cô: “ Đâu, đưa đây anh đọc hộ cho ”. Thấy thế cô vui vẻ đưa cho anh đọc hộ. Được dịp làm nũng thì phải tiến hành thôi. Cuối cùng thì Diệp Hạ cũng làm xong việc. Bây giờ cũng đến bữa trưa rồi nên hai người cùng đến nhà hàng tối qua dùng bữa vì còn rất nhiều món ở đó Diệp Hạ chưa ăn. Sau đó hai người cùng đến một cửa hàng gốm sứ dạo chơi rồi cùng nhau làm cốc. Diệp Hạ tò mò hỏi: “ Anh vẽ gì trên chiếc cốc đó đấy ? ” “ Bí mật, em chú ý trang trí cốc của mình đi ”. Một tiếng sau, hai chiếc cốc do Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải tự tay làm được đặt cạnh nhau. Đây có thể cho là tâm linh tương thông không ? Cả cô và anh đều vẽ gấu trúc trên chiếc cốc của mình. Tác phẩm của cô là một cô gấu trúc trên đầu có chiếc nơ đang ngồi ăn lá trúc còn của anh là một chú gấu trúc ngồi dưới khóm trúc xanh. Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải còn chụp ảnh đôi cốc làm màn hình điện thoại đôi do cô phát hiện ra hai người bọn cô đều dùng Samsung galaxy S7 edge. Đến chiều muộn mọi người trong đoàn đã tỉnh rượu và tập hợp đầy đủ để quay về resort. Giờ khi đi cáp treo xuống núi Diệp Hạ đã bớt sợ và can đảm hơn nhiều do có Vương Tuấn Khải ở cùng. Resort, . . . Mạc Hạo: “ Lịch trình của chúng ta là sáng mai đi dự sự kiện quảng cáo sản phẩm và tối đi tuyên truyền phim mới vậy nên mọi người đi nghỉ sớm đi nha đừng có đi chơi nữa đó ”. Tiểu Bạch đại diện mọi người trả lời: “ Anh yên tâm đi, bọn em vẫn còn di chứng từ hôm qua nên không quậy được nữa đâu ”.