Ta thành vương phi rồi
Chương 1 : Ông im đi!
Nữ chính: Lan Ánh=Mộng Mộng
Lan Ánh đi trên đường, có người đi ngang qua, cố tình đụng vào cô, người đấy tay cầm một chồng sách, thả tay xuống chồng sách rơi xuống chân cô, cô không kịp tránh chỉ có thể làm cho chồng sách rơi lệch, chồng sách không rơi vào cả bàn chân cô, rơi vào ngón chân út của cô, cảm giác đau truyền đến, cô suýt thì hét toáng lên, nhìn chân của mình.
Đệch! Ra đường cũng đen!
Thằng chóe nào dám ám toán bà đây?
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, là cô gái, không, phụ nữ, thân hình trông khá ngon...
Ngon cái qq! Chảy xệ hết rồi, ngon cái nồi gì!
Nhìn mặt... quen quen nhỉ?
Trong đầu cô bỗng hiện cái tên Dung Dung... Dung Dung: Tiểu Thư Dung gia, được cho là hiền lành, dễ thương, có một thân hình được xếp vào loại quý hiếm, rất nhiều người yêu thích Dung Dung, giờ cô ta vẫn đang cô đơn.
Đây là một trong những kẻ thù của cô, hay dùng bộ dạng mềm yếu để đối đầu với cô.
Dung Dung sợ hãi nói: "Xin lỗi...Ánh Ánh... Em có làm chị bị thương ở đâu không?" Nước mắt cô ta như kiểu sắp rơi xuống đến nơi rồi. Cô định nói có, một cơn gió thổi qua, Dung Dung đang đứng một mình không ai che chở, nay được một cây thịt chắc nịch che chắn.
Giọng nói đầy trách cứ của cây thịt nhắm vào cô, "Ánh, em bắt nạt Dung Dung?"
Cái cây thịt này, bạn trai cô Quyền Tân! Quyền Tân: Thiếu Gia Quyền Gia, lạnh lùng, đẹp trai, nhiều gái theo.
Bạn trai... được 1 tuần.
...
Con mắt nào của anh thấy bà đây bắt nạt nó? Cái quan trọng là anh đứng chắn cho nó làm gì? Anh làm bà đây bối rối đấy!
Bà đây là bạn gái anh đấy!
Cô chửi thầm trong lòng
"Tân, tôi là bạn gái anh hay cô ta là bạn gái anh?" Giọng cô nhẹ nhàng, không nghe ra tức giận gì.
Ai nói không tức giận! Bà đây đang chờ anh ta trả lời! Câu trả lời ngụy biện hay dối gạt, lập tức xông lên đánh! Không trả lời cũng đánh!
Quyền Tân lúc này mới nhớ ra người trước mặt hiện tại là bạn gái mình, khó xử, không biết làm gì.
1 Phút, 2 phút, 5 phút... Bộp
Cô xông lên đánh cho Quyền Tân cha mẹ không nhận ra, phí 5 phút cuộc đời của bà!Mọi người ở đây nhiều người cũng không vào cản cứ thế đứng nhìn, có người móc điện thoại ra quay.
Quyền Tân bị đánh tơi tả chịu không nổi ngất tại chỗ.
"Anh Tân... " Dung Dung thấy cô đánh xong, đi đến chỗ Quyền Tân nâng anh ta dậy, căm hận nhìn cô.
"Nè, Dung Dung, cô nên thu ánh mắt đấy, bà đây ngứa mắt đánh luôn cô đấy!"
Nhìn cô được cái vẹo gì đâu!
Haizz... mắt cô kém như vậy, chọn phải tên bạn trai chỉ được vẻ ngoài, mới đánh có tẹo đã gục!
Đừng hỏi vì sao cô có thể đánh hắn không thương tiếc như vậy.
Hắn chính là bao cát trời ban, có đánh hắn trời cũng không phạt cô.
Dung Dung nghe vậy sợ mình cũng bị đánh, thu lại ánh mắt, trong lòng âm thầm chửi cô một phen.
Lan Ánh: Con nuôi Lan Gia, tuy không được yêu quý, hoan nghênh trong Lan Gia, người khác cũng không dám động vào cô. Lan Gia coi trời bằng vung, huống chi bọn họ tép tôm, Lan Ánh thì sao? Bạo lực, sợ mỗi trời, nên Lan Ánh chỉ đánh mấy người xấu, động thủ với cô, những kẻ xấu mơ tưởng cô, những kẻ xấu tự mình dâng đến, đều đánh hết. người tốt còn tùy.
Cô đứng chán chê mới đi nơi khác, bỏ Dung Dung và Quyền Tân ở lại, mọi người cũng tản đi chẳng ai giúp Dung Dung.
"Lan Ánh! Có phải tao đã quá che chở cho mày, mày mới được nước làm tới?" Giọng nói tức giận của Lan lão gia làm cô suýt điếc tai, tay xoa xoa tai, cô trách ngược Lan lão gia, "Ông im đi! Tôi chỉ dậy cho hắn một chút võ để phòng thân thôi, hắn ta quá yếu không chịu được ngất đi, có gì to tát chứ!"
Che chở cái khỉ gì! Ông đừng tưởng mình già rồi, có quyền lẩm cẩm nhé! Hét rõ to! Làm tai của bà sắp điếc rồi!
"Mày... Mày..." Lan Lão gia khó thở.
Mày mày cái đếch gì? Nói nửa ngày không ra!
"Đứa nào bắn chết nó cho tao!" Lan lão gia ra lệnh.
"Ồ, hay quá! Bắn đi, tôi xuống dưới nói với Diêm Vương cho ông sống dài hơn một tí." Giọng cô vui như nhà có chuyện mừng.
Chết thì chết sao phả...
Pằng Viên đạn xuyên qua ngực cô, cô ngã sõng soài dưới đất...
CMN! Bắn thật?!
Bà đây xuống sẽ nói với Diêm Vương cho ông chết sớm một chút! CMNO!
Truyện khác cùng thể loại
933 chương
84 chương
96 chương
76 chương
36 chương
46 chương
18 chương