Ace át chủ bài của anh
Chương 1 : Văn án
Jihyo.....Jihyo............Ji...Hyo em đang ở đâu?
Đôi chân như rệu rã vì hoạt động liên tục. Cơn đau đang gặm nhắm từng hồi. Tiếng thở gấp lấn át đi những tiếng kêu vang vọng. Dường như đó là tên một người con gái.
Phải rồi, người anh yêu nhất là cô ấy, anh cố gắng làm tất cả cũng là vì cô ấy. Jong Kook cố gắng gượng dậy. Những bắp cơ đang nổi hằn trên cánh tay săn chắc. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, anh dựa vào tường thở gấp. Những hồi ức ùa về như một cơn gió.
...........
"Ya Kim Jong Kook! Anh là người tôi ghét nhất trong giới showbiz Hàn Quốc đấy." - Ji Hyo trợn tròn đôi mắt liếc xéo Jong Kook. Người đàn ông này dám xé bảng tên của cô. Anh ta không biết cô là ACE hay sao?!
"Wae O? Tôi là thợ săn, em là con mồi. Tôi có quyền xé bảng tên con mồi nào tôi bắt được. Em không biết biệt danh tôi là Người Năng Lực sao? Mà này phân đoạn vừa rồi em nói ghét tôi sẽ không được chiếu đâu. Cho nên...hì hì em cứ nói ghét tôi thoải mái." - Jong Kook đáp trả cái liếc mắt của Ji Hyo bằng một nụ cười tươi rói. Trong mắt anh người con gái này chẳng dịu dàng gì cả. Trêu tức cô là thú vui của anh.
............
"Oppa ah! Gary đối với em rất tốt. Anh thấy sao?" - Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa sự phiền muộn.
"....Anh thấy....cậu ấy rất được, xứng với em lắm. Monday Couple có thể thành hiện thực đấy." - Anh cố gượng cười đáp lại. Cơn đau truyền đến nơi tim khiến anh khó thở.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, gương mặt đỏ dần. Nơi khóe mi lóng lánh giọt nước chực chờ rơi.
............
Năm năm trước gặp nhau như một định mệnh. Anh nhìn thấy cô để rồi anh vấn vương mãi bóng hình ấy trong tim. Năm năm sau vẫn vậy, nhưng tim anh từ lâu đã khắc sâu nhiều vết thương bởi kịch bản khốn kiếp kia.
Anh đã chịu đựng đủ rồi.
Ánh mắt thì không bao giờ nói dối. Anh vẫn luôn dõi theo cô từng bước cho dù người bên cạnh cô không phải là anh.
............
Jong Kook oppa....anh ở đâu...mọi người ở đâu....
Đây là đâu?
Tại sao mọi thứ lại tĩnh lặng thế này?
....Kéttttt....Tiếng cánh cửa sắt bật mở.
"Ji Hyo! Em thật đẹp. Trên màn ảnh trong mắt anh em như một thiên thần. Và giờ đây thiên thần ấy đang ở trước mặt anh. Đôi mắt...anh rất muốn đôi mắt này sẽ mãi mãi chỉ nhìn một mình anh."
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp quả đồi. Bầu trời hôm nay âm u, mây đen vần vũ như báo hiệu cơn bão cuồng phong sẽ ập đến.
.................
"Bắt hắn lại đừng để hắn đặt viên đá vào thạch trụ." - Người áo đen nhìn vào màn hình nghiến răng nghiến lợi.
"Kim Jong Kook đã vào đường hầm." - Âm thanh báo cáo không ngừng vang lên. Ánh sáng đỏ chớp nháy liên hồi.
Người áo đen tức giận đấm vào tấm kính vỡ nát. Hắn phải làm gì đó để ngăn chuyện này lại. Nếu Kim Jong Kook đặt viên đá vào thì mọi thứ xem như tan thành mây khói. Kế hoạch hoàn hảo của hắn không thể kết thúc được.
"Đẩy nhanh thời gian, thả trùng độc. Mau lên!"
..................
"Jae Suk hyung - Gary! Hai người qua bên cây cầu kia đi. Ji Hyo đang chờ. Nhanh lên! Em sẽ cùng Dong Hoon chặn cửa." - Jong Kook lớn tiếng thúc giục. Lông mày nhíu chặt, rịn cả mồ hôi. Vết thương nơi chân phải đang rỉ máu. Đối với Jong Kook bây giờ điều đó không quan trọng.
"Không được hyung! Đồng hồ thời gian của anh không còn nhiều. Anh chỉ còn 1 tiếng thôi. Nếu không đi cùng thì anh sẽ..." - Sự lo lắng hiện rõ trong mắt Gary. Cậu không thể bỏ lại Jong Kook. Gary đang hận bản thân mình cực độ. Vì cậu mà mọi người mới ra nông nổi này.
"Gary hyung nhanh lên, Jae Suk hyung không cầm cự được lâu nữa. Jong Kook hyung không sao đâu. Có gì em sẽ dùng bộ đàm liên lạc sau với các anh." - HaHa vừa nói vừa đẩy Jae Suk cùng Gary qua cánh cửa.
"Không!!!" - Gary cố vùng ra khỏi nắm tay của HaHa.
Rình rình.....rầm...Cánh cửa từ từ khép lại. Bóng tối bao trùm cả căn hầm.
..........Running Man.....bản chất là phải chạy....thời gian luôn luôn là thứ đáng sợ nhất.
DONT WALK,RUN
REAL RACE START.
Một ngày hè muộn tháng 8...
-6:00 am-
“Aigoo! Hôm nay lịch quay sớm quá…không kịp tập buổi sáng rồi.”
Tiếng thở dài thoát ra thật sự khiến Jong Kook muốn bỏ lịch quay ngay lập tức. Chiếc giường yêu dấu nó đang vẩy gọi thật nhiệt tình. Hôm nay tâm trạng của anh không được tốt lắm. Hôm qua quả thật là một ngày dài, lịch quay thì kín mít nhưng thời gian nghĩ ngơi của anh lại quá ít ỏi. Mấy tên nhà đài chết tiệt, thật sự là đang giết người mà.
Anh lê từng bước chân nặng nhọc vào nhà tắm. Đứng trước gương khuôn mặt anh trông thật khác lúc lên hình. Anh của 20 năm trước căng tràng sức sống bao nhiêu thì hiện tại lại như một người bệnh sắp chết bấy nhiêu. Đây có lẽ là hậu quả mà anh phải nhận khi bước chân vào giới showbis đầy tăm tối này.
“Haizzz! Tỉnh táo lên nào Kim Jong Kook! Mày không phải là người bi quan như thế. Một chút mệt mỏi này có đáng là gì. Mày đã từng trải qua nhiều sóng gió hơn kia mà.” – Anh dùng hai bàn tay vỗ liên tục vào mặt mình để vực dậy tinh thần.
Chuẩn bị mọi thứ xong, anh lập tức ra xe đi đến công ty quản lý.
Hôm nay cô bé stylist đã chuẩn bị cho anh một bộ vest phong cách miền viễn Tây. Chiếc áo sơ mi trắng dài tay phối cùng quần khaki đen rất thanh lịch. Khoác ngoài chiếc áo ghile ngắn đồng màu đen càng tăng thêm phần nam tính hấp dẫn. Trên ngực trái được cài thêm chiếc huy hiệu ngôi sao màu vàng trông không khác gì một bộ cảnh phục.
“Quái lạ! Hôm nay ghi hình tập 163 đúng không nhỉ? Tại sao cô bé lại chuẩn bị bộ này? Như thế này chẳng phải trang trọng quá sao?”
Nhiều câu hỏi vẫn quẩn quanh trong đầu nhưng anh không làm gì khác được ngoài việc phải mặc nó. Dù sao thì stylist cũng chỉ làm theo lệnh từ nhà đài, có hỏi cô bé ấy cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Tốt hơn là mình nên im lặng.
Trong một giây nhìn vào gương anh đã không nhận ra mình. Đã bao lâu rồi anh không mặc những bộ đồ như thế này. Cơ thể vì tập luyện thường xuyên đã khiến các bó cơ trở nên cuồn cuộn cứng chắc. Chỉ những bộ đồ ngắn tay hoặc quần short mới làm anh cảm thấy thoải mái khi cử động. Hôm nay phải bó người trong bộ đồ này quả thực anh không quen chút nào.
Bước ra từ phòng thay đồ đến giờ cô bé stylist cứ nhìn anh mãi. Gương mặt thì lúc đỏ lúc hồng mỗi khi ngước lên nhìn anh. “Yaa yaa em hãy thôi đi được không? Tôi sắp chết vì ngượng rồi đây.” Anh đang mang vẻ mặt tỉnh như không nhưng tiếng lòng thì gào thét mãnh liệt. Anh thật sự rất ngượng khi có người nhìn mình chằm chằm như vậy. Da mặt anh mỏng lắm a.
Kia rồi cứu tinh của mình.
Anh sải bước nhanh hơn, gấp gáp chui vào xe, đóng nhanh cửa lại. Tài xế đưa anh đến địa điểm ghi hình đầu tiên. Trên đường đi, lâu lâu ánh mắt vị tài xế cũng liếc nhìn lên chiếc gương chiếu hậu. Mọi người hôm nay sao thế nhỉ, mình ăn mặc có vấn đề sao?
…………...
Chiếc xe đi đến công viên K rồi ngừng lại. Bước xuống xe, chiếc kính râm được đeo lên, anh nhìn quanh hai giây đã thấy đoàn quay của chương trình Running Man. Một tấm thảm đỏ được trải sẵn chờ những thành viên đến. Không một ai đứng trước máy quay, vậy anh là người đầu tiên có mặt.
Daebak*…mình có cảm giác hôm nay sẽ được thần may mắn chiếu cố.
……………
Từ xa bóng dáng của hươu cao cổ Kwang Soo trải dài, tiến đến. Hôm nay cậu ấy mặc bộ sơmi xanh quần tây đơn giản, trên cổ còn thắc một chiếc nơ bướm màu xanh dương đậm. Trông cậu ta không khác gì những cậu học sinh cuối cấp đi dự tiệc trường.
5 phút trôi qua..
Lần lượt từng thành viên chủ chốt xuất hiện. Sau Kwang Soo là Haha và Sukjin. Hai người này cũng ăn mặc giống với con hươu cao cổ kia, cũng áo sơmi cùng với chiếc nơ bướm trên cổ chỉ khác mỗi màu áo.
Ơ? Sao mọi người lại ăn mặc giống nhau thế? Tại sao có một mình mình lại mặc thế này? Wae*? Wae o?
Tiếng gào thét của tôi đang vang vọng trong lòng đây. Thật sự không ai nghe được sao?
Cả bốn người cùng nhau bước đến đứng trước máy quay.
Xa xa bóng dáng gầy nhom của Yoo Chae Suk đi đến. Nhưng anh ta đang mặc cái gì thế kia?!
Omo*? Đồng phục cổ vũ?
Tiếp nối điều đáng sợ trước mắt là màng xuất hiện của Kang Gary. Hôm nay thật sự mọi người đều ăn mặc rất khác thường. Gary đang diện nguyên bộ comple đen.
“Cậu ta hôm nay làm đám cưới sao hả?” – Jong Kook không nhịn được nữa liền bộc phát.
“Huyng cũng thế mà sao lại nói em.” – Gary lập tức đáp trả.
Vì mọi người gặp nhau chưa kịp chào hỏi đã phải lên sóng, nên cùng quyết định “chào hỏi” nhau bằng cách này.
“Jong Kook-ssi! Huyng hôm nay ăn mặc thật chỉnh tề nha. Không phải phong cách quần ngắn thường ngày nữa sao?” – Lee Kwang Soo cười tít mắt không sợ chết hỏi vặn Jong Kook.
“Yaa – Cậu muốn chết sao Hươu Cao Cổ?” – Anh thật sự hết cách với cậu em này. Cậu ta luôn luôn biết cách chọc tức anh mọi lúc.
Anh chỉ biết cười rồi tuông ra những câu biện giải trước hàng loạt câu nói của 5 người còn lại. Mọi người đều bắt đầu một buổi ghi hình bằng những câu châm chọc nhau như thế.
Không khí bỗng trở nên trang trọng lạ thường. Không phải vì cảnh trí xung quanh quá hào nhoáng, có lẽ vì hôm nay mọi người đều được cho mặc những bộ trang phục dự tiệc. Bước chân trên tấm thảm trải rộng giữa sân vườn. Jong Kook có cảm giác hôm nay sẽ ghi hình một tập đặc biệt nào đó. Nhưng hôm nay có chút khác lạ. Anh đang ngó quanh tìm kiếm một người.
“Jihyo sao không thấy cô ấy đâu nhỉ?” – Anh buộc miệng nói ra nghi vấn của mình.
Một lời nói này khiến 5 người còn lại cũng nháo nhào hỏi dồn các PD.
“Có thể hôm nay cô ấy sẽ xuất hiện cùng khách mời như những lần trước.” – HaHa, Sukjin đồng loạt đưa câu trả lời. Những người còn lại cũng đồng tình.
Riêng Jong Kook anh lại không nghĩ như vậy. Một tia lo lắng thoáng qua trong lòng khiến anh khó chịu. Bình thường người đến sớm luôn là cô ấy. Anh đã quen nhìn thấy cô ấy đứng đó cười với anh gọi anh một tiếng “Oppa a~”.
Tiếng xe thắng lại thu hút sự chú ý của mọi người. Jong Kook nhìn ra chiếc xe đó, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng. Một phần vì chiếc kính râm đã che hết nên mọi người không ai để ý thấy sự thay đổi đó. Bản thân anh cũng mong đừng ai thấy được điều này.
Cánh cửa bật mở, bóng dáng ba chàng trai hiện ra. Ba chàng trai ấy không ai khác chính là những thành viên của nhóm nhạc Big Bang – GD, Daesung và Seung Ri.
Anh lại một lần nữa thất vọng.
Mọi người vỗ tay chào đón những thành viên khách mời. Jong Kook cũng phải hoàn thành trách nhiệm vai diễn của mình. Anh cố gắng gạt đi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu và bắt đầu trò chuyện cùng các khách mời. Cuộc trò chuyện được tiếp nối hoàn hảo không chút sơ hở.
Lọc cọc lọc cọc….tiếng chân ngựa vang lên khiến mọi người chú ý.
Một cỗ xe ngựa màu trắng chạy đến làm các thành viên đều há hốc miệng kinh ngạc.
“Lẽ nào là Jihyo của chúng ra trong đó sao?” – HaHa mắt mở to quay sang hỏi Jae Suk.
“Hyung cũng không biết. Cứ chờ nó dừng lại sẽ rõ thôi. Có thể sẽ có thêm khách mời nữ.” – Jae Suk nghi hoặc nhưng lồng vào câu nói sự hưng phấn khiến các thành viên còn lại cũng trở nên háo hức.
Jong Kook biết chắc chắn lần này là Jihyo. Nhưng tâm trạng của anh hôm nay rất khác. Ngoài sự mong đợi còn có sự tò mò. Vì mỗi lần cô ấy xuất hiện sau cùng thì chắc chắn sẽ là một tập quay đặc biệt. Anh đang chờ đợi điều đặc biệt đó. Ác chủ bài của RM* và là…ACE* của anh.
Cỗ xe dừng lại. Bước chân một cô gái bước xuống…
Kim Jong Kook anh có lẽ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ngày hôm nay. Khoảnh khắc anh muốn thấy từ lâu.
*Daebak: Thật tuyệt/ Không thể tin được/ Tuyệt vời.
*Wae: Tại sao/Sao.
*Omo: Gì thế.
*PD: Tổ chế tác/Tổ sản xuất chịu trách nhiệm kịch bản chương trình.
*RM: Running Man
*ACE: viết tắc của Át Chủ Bài.
...Hết chương 1…
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
144 chương
107 chương
100 chương
19 chương