Chồng biến vợ thành lưu manh
Chương 5 : Người quen
Thảo ngồi trên chiếc xe BMW đi cùng bố mẹ tới nơi xem mắt. Mẹ cộ là Thu Lan nhắc nhở cô rất nhiều chuyện nào là ăn nói phải lễ phép không được làm mất mặt cả nhà, không được phép đánh con người ta..... Nhưng Thảo gần như không nghe vào đầu được câu nào. Vốn cô không muốn đi xem mẳt, có điều đây lại là di nguyện do bà nội cô để lại, cô không thể không đi. Sống trên đời này mười mấy năm, người duy nhất yêu thương cô là bà nội, nếu bà đã muốn cô nhất định sẽ làm.
Thu An nhìn cô đầy khinh bỉ:
-Mẹ à, chị ta không nghe đâu mẹ nói làm cái gì?
Thu Lan nhìn sang con gái đang ngẩn người không khỏi bực mình, quát:
-Con cái hỗn láo, mẹ nói mà không nghe sao? Tao cho mày đi xem mắt cũng là muốn kiếm cho mày người chồng tốt, mày lại còn không nghe sao? Nếu không phải Thu An còn nhỏ nhất định sẽ không đến lượt mày đâu.
Thảo căn bản không thèm đáp lại. Chồng tốt? Nghe sao giả dối đến thế? Hẳn công ty lại gặp vấn đề gì đó khó khăn nên muốn bán cô đi đây mà.
Bà Thu Lan vốn muốn đánh cho cái mặt lạnh lùng của THảo mấy cái nhưng lại sợ cô biết võ sẽ đánh lại mình, cộng thêm việc cô phải đi xem mắt không thể để mặt bị sưng lên được. Cuối cùng bà ta cũng chỉ còn cánh im lặng không nói gì được. Dù sao thì đối với đứa con luôn làm bà mất mặt bà cũng không có cách gì để dạy dỗ, chỉ mong mau mau tống nó đi, nếu không sau này chỉ sợ bà càng khổ hơn
Chiếc BMW dừng lại trước một nhà hàng 5 sao nổi tiếng. Cả nhà bốn người lần lượt đi vào trong. Bên trong căn phòng vip đã có ba người ngồi đợi sẵn. Là hai vợ chồng và một cậu con trai. Chào hỏi nhau một hồi cả hai bên đều lần lượt ngồi xuống, bà Mỹ Dung khẽ mỉm cười:
-Đây là con trai tôi, Đình Phong.
Lúc này mọi người mới nhìn vào PHong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Chẳng phải con trai nhà này là một tên lưu manh vô lại sao? Sao lại có bộ dáng đẹp như vậy?
Quả thật Phong hôm nay nhìn vô cùng đẹp mắt. Bộ đồ vest làm anh trông lịch sự nho nhã khác hẳn với vẻ ngông cuồng hàng ngày, khuôn mặt tuấn tú, đường nét rất rõ ràng, trông anh vô cùng tao nhã cuốn hút. Đôi con ngươi đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như cười như không của Thảo. Môi anh cong lên tao ra nụ cười mê hoặc:
-A, chủ tịch, "thế nào là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ" đây?
Thảo vẫn vô cùng bình thản, tạm thời bỏ qua câu nói của anh, quay sang nhìn ba mẹ của Phong:
-Con chào hai bác. Tên con là Thu Thảo.
Bà Mỹ Dung không khỏi ngạc nhiên:
- Con là chủ tịch hội học sinh của Nguyệt Dương sao?
- Vâng ạ.
Mẹ Phong chăm chú quan sát cô. Cô hôm nay mặc chiếc váy xanh đơn giản, tóc buộc cao rất có cá tính, khuôn mặt tạm coi như thanh tú, chỉ có đôi mắt to, rất sáng, khiến người khác rất chú ý đến. Quanh người cô luôn tỏa ra sự hài hòa, rất thoải mái.(Không dám đâu). Dù không xinh đẹp nhưng bà rất hài lòng với cô. Nghe nói cô là người duy nhất ở trường có thể trị được con trai bà, nghe nói cô rất thông minh, ngoại trừ những lúc hơi bạo lực ra thì rất được người khác quý mến. Tóm lại cô như vậy rất phù hợp thằng con trai bất trị nhà bà.
-Thảo, con là hôn phu của thằng Phong sao?-Bố của Phong nhìn Thảo, tương đối hài long với cô, hỏi.
-V...
Thảo vốn đang định đáp lại thì đã có tiếng nói chặn ngang lời cô:
-Không phải ạ.-Thu An nhanh chóng xen vào- Hôn phu của anh Phong là con ạ.
Bà Mỹ Dung rõ ràng không vui nhìn Thu An. Bà rất ghét khi đang nói chuyện lại có người xen vào. Chưa kể con bé này còn chưa chào hỏi bà.
Ba mẹ của Thảo ngạc nhiên , chỉ có Thảo vẫn rất bình thản mỉm cười. Cô sao lại không nhìn ra Thu An vừa nhìn thấy vẻ đẹp trai của Phong đã yêu rồi cơ chứ. Thấy người ta như vậy giờ hẳn đang nuối tiếc vô cùng.
Bà Mỹ Dung đánh giá một lượt Thu An cảm thấy không thích. Con bé này đẹp hơn Thảo rất nhiều nhưng không lễ phép chút nào, còn cách ăn mặc đẹp đẽ xa hoa như vậy rõ ràng là người phung phí. Nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt. Bà nhìn sang vợ chông nhà kia:
- Hai anh chị, thế này là...
Hai người kia lúng túng, mãi lâu sau Thu Lan mới lên tiếng:
- Quả thật Thu An mới là hôn thê của Phong, tôi thấy hai đứa nó rất hợp.
-Vậy Phong, con...- Bà Mỹ Dung quay sang hỏi ý con trai, trong lòng có chút thất vọng khi hôn thê của con không phải Thảo.
Phong không phải tên ngốc, vừa nhìn qua đã biết là chyện gì. Anh nhìn khuôn mặt đang vô cùng vui vẻ vì tránh được kiếp nạn của Thảo, môi mỏng liền cong lên cười, tay anh chỉ về phía cô:
-Con muốn cô ấy làm vợ con.
Phong quan sát kĩ biểu cảm của Thảo, đáng tiếc không thấy được chút gì trên khuôn mặt cô, Cô dường như không ngạc nhiên chút nào, vẫn thủy chung mỉm cười nhã nhặn.
Bố của Phong nhìn con mình lại nhìn Thảo. Con mắt sắc bén như nhìn thấu tất cả. Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, có chuyện gì ông chưa thấy qua. Có vẻ hai đứa nhóc này sẽ làm nhiều chuyện vui vẻ lắm đây. Ông hơi mỉm cười:
-Thật xin lỗi quá nhưng tôi muốn Thảo làm con dâu tôi.
Ba mẹ Thảo càng ngạc nhiên hơn. Thế mà con nhóc lưu manh kia lại được yêu thích hơn cả bảo bối nhà mình.
-Thảo, con thấy thế nào?- Mẹ cô hỏi. Ánh mắt nhìn cô như bảo co lập tức từ chối.
Đương nhiên, làm trái mong muốn của ba mẹ là sở thích của cô, huống chi Phong khiêu khích nhìn cô như vậy, cô sao lỡ " phụ lòng" anh:
- Được làm hôn thê của Phong con rất vui.
Thảo vừa nói dứt lời, Thu An đã bật khóc chạy ngay ra khỏi phòng. Bà Mỹ Dung càng cảm thấy không vừa mắt hơn nhưng thấy Thảo đã đồng ý thì tâm trạng cảm thấy rất hìa lòng.
Phong cũng không phản ứng gì nhiều, nhàn nhã đứng dậy xin phép:
- Ba, mẹ, hai bác con xin phép mọi người cho con và Thảo đi trước, chúng con có chút chuyện cần giải quyết.
Đương nhiên không ai phản đối. Coi như cho đôi trẻ cơ hội gần gũi lẫn nhau.
Phong và Thảo cùng ra ngoài, hai người lập tức nhìn nhau cười khẩy. Cả cô cùng anh đều im lặng nhìn nhau hệt như đang chơi một trò chơi cân não, ai lên tiếng trước người đó sẽ thua cuộc.
Cuối cùng vẫn là PHong hỏi:
-Chủ tịch, có thể cho tôi biết vì sao cô đồng ý hôn sự này không? Tôi tưởng cô sẽ từ chối chứ.
Thảo rất bình thản:
-Bởi vì anh đẹp trai.
-...
-Còn anh thì sao?- Lần này là cô hỏi.
Anh nhếch môi:
-Bởi vì cô lưu manh.
-...
Thế mới biết khi biến thái và lưu manh gặp nhau sẽ xảy ra cái sự tình như thế này đây.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
25 chương
15 chương
11 chương
9 chương
100 chương
51 chương
42 chương