Cả người Băng Di giờ đây là vô vàn những giọt mồ hôi li ti. Sợ hãi... lo lắng... bất ngờ... ngạc nhiên... đều có đủ cả. Tất cả đã hòa quyện vào nhau tạo nên một mớ cảm xúc bòng bong của cô nàng Băng Di lúc này. Mắt vẫn nhắm tịt, như vừa mấy giây trước, lúc Băng Di đang còn chứng minh được sự ‘trong sạch’ của mình (hoàn toàn trong sáng nha mí mem). Không có gì thay đổi, chỉ có điều, có một điều... Biết là gì hen? Đó là... đó là... là đó đó... (đó đó là gì thì tí nữa sẽ biết nha mấy mem) Ây da... đừng có nóng... - Mở mắt ra đi bà nội_ tiếng của cậu bạn Thiên Duy bay vào tai Băng Di một cách ‘dễ chịu’ Tiếng nói đáng ghét ấy... ko phải văng vẳng bên tai... mà là... có vẻ như là rất xa (đó là nhận xét của Băng Di, ko phải của windyy đâu). Vậy thì yên tâm rồi... có thể mở mắt ra được rồi, Để xem, bà nội sẽ xử tội mày như thế nào đây Một anh chàng điển trai đang ung dung tự tại, thoải mái ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc, cách chỗ cô bạn đứng không xa, đôi mắt hờ hững nhìn vào cuốn truyện Doraemon mới ra lò. Sao đối với Băng Di lúc này, cậu bạn là hiện thân của một Vampire huyền thoại Thiên Duy khẽ ngẩng đầu, thoáng rùng mình bởi ánh mắt kia, ánh mắt như đang có hàng ngàn cây lao nhọn hoắt đang lao thẳng về tâm tấm bia – chính là Thiên Duy đầy kiêu hãnh này - Làm gì vậy bà nội, gì mà nhìn tôi dữ vậy nè_Thiên Duy dè chừng. Giờ phải biết thân biết phận thôi, ko thì khác gì chui vào hang ‘người đẻ’ (người ta thường nói phụ nữ đẻ còn dữ hơn cả hổ mà) - Ông có biết ông làm tôi đau tim lắm không?_Băng Di hung hãn - Thì tôi chỉ muốn kiểm chứng thôi mà_Khuôn mặt điển trai ánh lên nét cười_ Mà đau tim hửm?_ Lại một lần nữa, 2 chữ ‘đểu giả’ lại xuất hiện_Bà nghĩ sao? Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày tháng lên núi đao, xuống biển lửa, Thiên Duy cũng có thể hoàn thành tâm nguyện thứ n của n^999999999999999999...(n số 9) điều ước của mình. Hay thật, Băng Di ơi là Băng Di, những ngày tháng sau này, bà sẽ làm sao nhỉ, dưới một Thiên Duy quỷ kế đa đoan như thế này ư? Lộ điểm yếu rồi, cô bạn thanh mai trúc mã của tôi ạ. Một điểm yếu... Yếu thế trong mấy chuyện tình cảm... nghe cũng có vẻ thú vị đấy nhỉ... - Hả???_ Băng Di đầu bốc khói nghi ngút, bị quê một vố rõ to *Qúa khứ... Băng Di khẽ mở mắt. Đập vào mắt cô nàng là khuôn mặt ‘đáng yêu’ của Thiên Duy. Ôi trời, giật hết cả mình, chỉ còn... chỉ còn... 0.01mm nữa thôi là... là ngày hôm nay sẽ trở thành một sự kiện ‘đáng nhớ’ trong cuộc đời Băng Di Nhưng sao, Thiên Duy vẫn chưa dừng lại. Lúc đầu, Băng Di còn nghĩ chỉ là cậu bạn đùa thôi. Ai ngờ, làm thật hả? Nhắm mắt, buông xuôi, phó mặc cho cuộc đời xô đẩy... Thực ra, Thiên Duy là đang dọa Băng Di cá tính, chuyên bắt nạt mình thôi, chứ không đen tối như ai kia đâu và mục đích chính là tìm ra điểm yếu của cô nàng Khẽ dời chỗ đang đứng, cậu bạn đi lại chiếc ghế xoay quen thuộc, tiện thể vớ luôn cuốn Doraemon Cái đáng chú ý ở đây là khi đó, Băng Di đang nhắm tịt đôi mắt lại, nên không biết sự di chuyển đáng kinh ngạc ko gây ra tiếng động kia của cậu bạn Băng Di im lặng, mắt vẫn đang nhắm tịt... Những ý nghĩ đen tối về cậu bạn kia hiện ra một cách mơ mộng... Vì vậy, những diễn biến tiếp theo kia à? Đó là những tưởng tượng của Băng Di, hoàn toàn ko có thật.