Xu Xu Đừng Khóc
Chương 1
tôi có 1 cái tên đẹp – Trường Xuân, theo ba tôi, có nghĩa là một mùa xuân dài, mà mùa xuân thì luôn vui và hạnh phúc. cũng có ý nghĩa chứ nhỉ.. thế mà rất ít người gọi tôi bằng cái tên đẹp ấy, mà thay vào đó, họ gọi tôi là…Xu khờ. thực ra thì, tôi có tên ở nhà là Xu Xu – mẹ tôi gọi thế cho dễ thương ấy mà, còn chữ khờ là vì…tôi khờ thật. tôi cũng ko biết tại sao nữa, nhưng ai cũng nói như vậy, thì chắc là như vậy rồi. T___T vì khờ nên tôi hay bị kẻ khác bắt nạt, chỉ trừ người thân của tôi. hồi học tiểu học, tôi luôn là đứa bị phạt trong các trò chơi, ví dụ nếu chơi trò Cá sấu lên bờ, thì tôi là cá sấu, còn nếu là trò nhảy dây thì tôi sẽ phải cầm dây, còn đầu kia thì cột vào góc cột… những khi thấy con gái mình cứ bị thua hoài và chịu phạt hoài, ba tôi đâm ra cáu..
“nghỉ chơi đi, để đứa khác nó chịu!!”
“nhưng mấy bạn bảo có con chơi mới vui mà…”
“trời ơi, con gì mà khờ thế ko biết.” đó là câu tôi nghe rất quen thuộc, đến nỗi chỉ mới nghe “trời ơi”, là tôi biết ba, mẹ, hay ông nội sẽ nói gì tiếp theo ^-^ mà khờ cũng đâu có sao đâu hen, miễn là tôi vẫn thấy vui, vẫn thích chơi với mọi người, họ có bắt nạt tôi thì họ cũng là bạn tốt, họ vẫn chia quà bánh cho tôi ấy chứ.. năm tôi 7 tuổi, có 1 gia đình nọ dọn đến ở gần, ba nói, là gia đình bạn thân của ba. từ khi đó, tôi có 1 “người bảo vệ” – tên là Khánh Đường, nhưng cũng như tôi, ở nhà cậu ấy được gọi là Đu Đu.
Xu Xu và Đu Đu ^0^ mẹ tôi bảo, Đu Đu sẽ chơi với tôi, ko để tôi bị bọn con nít khác ăn hiếp.. quả thực, từ hồi có Đu Đu nhập bọn, cậu ấy bênh vực tôi nhiều, bọn trẻ kia cũng hết cách bắt nạt tôi, thậm chí, Đu Đu còn bắt nạt lại bọn họ nữa..
Đu Đu thật là oai phong ^-^ oai phong với cả tôi…!!
“Đu Đu, chờ với!”
“Này! Mày đừng gọi tao như vậy, bọn nó nghe thì chếttt!! mày nhỏ hơn tao 7 tháng, nên gọi tao là Ca Ca nghe chưa!”
“Hổng hiểu…”
“Nói tóm lại là phải gọi như tao bảo, khỏi hiểu cũng được”
“nhưng tên Đu Đu dễ thương mà..”
“dễ thương cái con khỉ!” và vì thế, trước mặt bọn trẻ khác, tôi phải gọi Đu Đu là Ca Ca, còn khi chỉ có 2 đứa, tôi lại thích gọi cậu ấy là Đu Đu… ban đầu thì Đu Đu Ca Ca có nổi giận, la lối um sùm, nhưng về sau nghe quen, hắn cũng thôi ko kêu ca thêm. khi chúng tôi vào cấp 2, mẹ tôi ko cho Đu Đu gọi mày tao với tôi nữa, mà hãy gọi là “tớ với cậu” T__T ba tôi cũng ko quên dặn dò Đu Đu nhớ coi chừng, đừng để tôi bị bạn bè chơi xấu hay ăn hiếp… nhưng mà Đu Đu lớn lên thì đã chán chơi với tôi, hắn thích đi la cà với mấy tên bạn lêu lổng hơn. có lần tôi đội mưa về nhà, vì Đu Đu lấy mất cái áo mưa màu đỏ của tôi để chơi trò đấu bò tót.
+____+ tôi bị cảm lạnh phải nghỉ học mất 2 ngày, còn Đu Đu thì bị ba mẹ cậu ấy mắng và đánh cho 1 trận, phạt phải chép bài cho tôi..
Đu Đu sang nhà, mang tập chép trong lớp về cho tôi xem, chữ cậu ấy xấu kinh khủng, chắc tôi bị mất điểm vở sạch rồi.. hic hic
“khỏe chưa?”
“bớt rồi.”
“mai đi học được ko, tớ qua chờ Xu.”
“uh. được..”
“à…xin lỗi hén.” khi cậu ấy nói câu xin lỗi, mặt cậu ấy cứ cúi gầm, hai lỗ tai thì đỏ như gấc. tôi cười toe tóet, vì tôi đâu có trách gì Đu Đu đâu..
Sau hôm đó, Đu Đu để mắt đến tôi nhiều hơn, có lẽ cậu ấy sợ tôi lại có chuyện, và mình lại phải chịu phạt nữa.. chỉ khi đưa tôi về nhà an toàn xong, Đu Đu mới đi chơi với bạn, cả giờ ra chơi, Đu Đu cũng dắt tôi theo, ko cho tôi chơi nhảy dây hay đánh đũa với bọn con gái, mà bảo tôi hãy chơi bắn bi, lò cò, đá cầu với cậu ấy và đám con trai. tôi ko chơi được mấy trò này, nên chỉ ngồi bó gối xem cậu ấy..
Đu Đu học bình thường nhưng lại chơi rất giỏi… còn được bạn bè kính nể, luôn làm “lãnh đạo” của họ tôi thật là ngưỡng mộ Đu Đu. ^__^ tuy nhiên, Đu Đu cũng hay làm tôi khóc, đặc biệt là lần nọ..
Đu Đu chơi ô quan nhưng lại bỏ 2 viên vào 1 cửa, để ăn Ô Quan lớn, tôi ngồi ngoài xem nên thấy hết, nhưng bọn bạn thì ko, vì vậy tôi khều Đu Đu hỏi..
“Ca Ca bỏ 2 viên vào ô này kìa, lộn rồi, đâu ăn được Quan Lớn?” thế là mấy đứa kia la toáng lên – “thằng Đường ăn gian!!”, rồi nhất định bắt Đu Đu trả 4 bịch nước Cocacola – phần cược của trò chơi.
Đu Đu rất giận tôi, cậu ấy trông vô cùng hung dữ…
“Đồ Ngu!”
Cậu ấy quát rất to, làm tôi sợ chết khiếp, mặt tôi xanh như tàu lá.
“Tao ko chơi với con khờ như mày nữa!!”
Và cậu ấy bỏ đi, mặc tôi đứng ôm 2 chiếc cặp - của tôi và của Đu Đu, tôi khóc liền 1 hơi, khóc tức ta tức tưởi, cứ thế nước mắt ngắn dài, tôi đi về nhà, chui vào phòng và đóng kín cửa…
ông nội hỏi nhưng tôi ko nói gì, cứ ôm gối mà khóc.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
18 chương
3 chương
6 chương
74 chương
88 chương
17 chương