Chinh phục trái tim
Chương 13 : Đối thủ mới
Ì...ùng. tiếng sấm chớp cắt ngang suy nghĩ
của nó. Nó vẫn đang tìm kiếm sợi dây chuyền, tay nó đã bắt đầu rỉ máuvì gai hoa hồng. Rồi trời cũng mưa,
mưa tầm tã, gió bắt đầu thổi và nó thì vẫn tiếp tục tìm kiếm mặc cho mưa cứ xối
xả vào mặt. Rồi đột nhiên nó nhìn thấy một thứ ánh sáng nhỏ ở bụi cây phía
trước. Nó chạy thật nhanh và đó chính là sợi dây chuyền mà nó đang tìm. Mệt mỏi,
nó lê bước trở về nhà. Giờ cũng đã tối rồi với lại trời cũng đang mưa nó không
muốn làm phiền ai nên thôi đi bộ về. Nói là làm, nó cầm giày trên tay rồi đi
chân đất về vì giờ người nó ê ẩm, chân nó thì tê buốt do đi giày cao gót quá
nhiều.
Nó đặt tay lên tường để chống, nó mới phát hiện ra là tay nó đầy
những vết xước chằng chịt, máu nhuộm cả tay nó. Chiếc váy xanh nhạt của nó giờ
gần như biến thành màu đỏ của máu. Lết xác về đến trước cổng nhà, nó mệt mỏi
đưa tay lên nhấn chuông. Bà quản gia nhìn thấy nó, bà lập tức chạy nhanh ra đón
nó. Thấy nó thê thảm đến mức bà sắp không nhận ra
- C...cô chủ. Cô
làm sao vậy ạ??_bà hớt hải đỡ nó
- Con không sao
đâu bác_nó mệt mỏi tl
- để tôi đưa cô
vào nhà
- vâng
Nó tựa hẳn vào người bà quản gia. Đang đi
bỗng nhiên mắt nó mờ đi, đầu nó đâu như búa bổ rồi nó ngất lịm đi không biết gì
nữa.
Ngày hôm sau, tại bệnh viện
Nó từ từ mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt
nó là một căn phòng trắng toát. Theo nó thì đây chắc chắn là bệnh viện. Thứ mà
nó nghe thấy là tiếng hét của My
- A. Con Tuyết nó
tỉnh rồi nè_My chỉ vào mặt nó hí hửng
- Lớn rồi mà như
con nít_nó chọc
- Ê con kia.
Không giỡn nha. Mày tin mày không nhìn thấy ngày mai nữa không?_My đe dọa
- Mày ngốc dữ.
Ngày mai là ngày không bh nhìn thấy đc_Thảo nhảy vô bênh nó
- Mày đi theo phe
ai vậy hả con quỷ
- Tao đi theo phe
tao
Cạch. Cửa mở ra, tụi hắn (có hắn, Hiếu và
Phong nè) đi vào trên tay là một hộp cơm thật lớn cho cả đám. Nhìn thấy nó,
thiên nói
- Ủa, em tỉnh rồi
hả Tuyết
- Tuyết tỉnh rồi
hả? Tuyết thấy đỡ hơn chưa, Tuyết có muốn ăn gì không, Tuyết thấy tay còn đau
không,..._hắn nhảy vô hỏi nó vô số câu hỏi
- Lớn rồi mà như
con nít_cả đám đồng thanh rồi cười rần rần làm cho hắn ngượng chín mặt, cứ đứng
gãi đầu gãi tai không biết ns gì (zậy chắc đầu nhiều chí lằm á)
Sau mấy ngày nó tá túc tại bệnh viện, nó
nhận được sự chăm sóc cực chu đáo của nguyên cái đám nhí nhố là tụi hắn. Nó
nghe My kể là nhỏ Lý Mai phương, nghe tên là biết họ hàng nhà nhỏ Ngọc rồi. Nhỏ
Phương là em họ của nhỏ Ngọc học cùng trường cùng lớp với My và Thiên. Nói về
độ thâm hiểm thì cũng không thua kém gì so với nhỏ Ngọc và Vân. Nó thấy cũng
bình thường, c.ty nhà nhỏ Phương chỉ là một chi nhánh nhỏ của c.ty của nó, chắc
chắn là cũng sẽ dễ đối phó hơn nhà nhỏ Ngọc. Mặc kệ hết, nhỏ chưa làm gì ảnh
hưởng đến nó thì nó chẳng việc gì phải bận tâm đến.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
94 chương
16 chương
86 chương
17 chương
10 chương
11 chương