Chàng rể siêu cấp
Chương 13 : Chàng rể siêu cấp
Dịch: Renton0713.
Ba ngày sau ở biệt thự nhà họ Tô.
Bà nội Tô mở yến tiệc cho Tô Nghênh Hạ, tất cả họ hàng nhà họ Tô cũng đến.
Trong bữa tiệc, Tô Nghênh Hạ nói rõ lại việc hợp tác với bât động sản Nhược Thuỷ, bà nội Tô nghe rất vui vẻ còn đám họ hàng người nào người nấy trong lòng có ý đồ xấu, Tô Nghênh Hạ thăng chức đã trở thành sự thật, địa vị sau này của Tô Nghênh Hạ ở công ty chắc chắn sẽ không thể lung lay.
Dù sao thì bất động sản Nhược Thuỷ cũng muốn trở thành chủ khu Thành Tây mà dự án này thời gian tiến hành chắc chắn sẽ rất lâu.
Dự án chưa kết thúc thì địa vị của Tô Nghênh Hạ ai có thể làm lung lay được chứ?
Sắc mặt Tô Hải Siêu vô cùng khó coi, hắn vốn là đứa cháu trẻ nhất có địa vị cao nhất ở công ty, hơn nữa hắn còn có ham muốn trở thành người thừa kế chức chủ tịch nhà họ Tô nữa. Bây giờ Tô Nghênh Hạ nắm quyền vô hình trung đã làm giảm đi thế lực của hắn ở công ty. Nhưng điều đáng mừng là dù sao thì Tô Nghênh Hạ cũng là phụ nữ, Tô Hải Siêu tin rằng bà nội sẽ không giao hết quyền hành công ty vào tay nó đâu.
Ngoại trừ việc chúc mừng công lao ra thì hôm nay còn có một việc lớn xảy ra ở Vân Thành nữa, đó là đấu giá biệt thự suờn núi ở khu biệt thự núi Vân Đỉnh.
Mặc dù người nhà họ Tô không dám nghĩ tới loại việc kỳ quái này nhưng cũng rất quan tâm đến nó.
“Hôm nay đấu giá biệt thự bên sườn núi Vân Đỉnh, không biết nó sẽ rơi vào tay ai nhỉ.”
“Ở Vân Thành chỉ có ba nhà có thể cạnh tranh với nhau, phải xem xem ai bằng lòng bỏ ra nhiều tiền hơn để chứng minh địa vị bản thân thôi.”
“Nghe nói dự đoán giá thành giao có thể lên đến 6000 vạn, đấy là sống trong 1 đống tiền đó.”
“Mấy người có tiền vì thể diện của mình ai mà thèm để ý chút tiền này chứ.”
Tô Diệc Hàm cũng là chị họ của Tô Nghênh Hạ, lần trước lúc nhà họ Hàn đưa sính lễ tới cô ta thể hiện rất tự tin, tự nhận sính lễ nhà họ Hàn đưa tới là của cô ta, lúc này thong thả nói: “Nói không chừng căn biệt thự này đã được người khác mua lại rồi.”
“Diệc Hàm, ý cháu là…”
“Chẳng phải nhà họ Hàn đưa sính lễ tới nhà ta sao, cứ lần lữa không chịu để lộ mặt thật, cũng không biết là đang giả thần giả quỷ gì nữa, nói không chừng anh ta muốn cho cháu một điều bất ngờ thì sao?” Tô Diệc Hàm cười nói, vẻ mặt tự tin giống như nhà họ Hàn vì cô ta mà đến vậy.
Mấy cô cháu gái sau khi nghe thấy thì có chút không vui.
Nhưng đúng là Tô Diệc Hàm là người xinh đẹp nhất trong đám bọ họ, khả năng nhìn trúng cô ta là cao nhất.
“Nếu là thế thật thì nhà họ Tô chúng ta há chẳng phải là có cơ hội được sống trong biệt thự núi Vân Đỉnh sao?”
Nghe xong mấy lời này, ngay cả bà nội Tô cũng tỏ vẻ xúc động, mặc dù việc hợp tác với bất động sản Nhược Thuỷ rất có khả năng khiến nhà họ Tô thăng cấp lên gia tộc hàng đầu ở Vân Thành nhưng nếu lần này nhà họ Hàn ra tay mua biệt thự bên sườn núi thì nhà họ Tô cũng hãnh diện theo. Hơn nữa kết hợp lại với nhau thì địa vị của nhà họ Tô ở Vân Thành có khả năng rất cao sẽ vượt qua tam đại thế gia, đây là việc bà nội Tô cũng không dám nghĩ đến.
“Chỉ tiếc là đến giờ cậu ta cũng không chịu lộ mặt.” bà nội Tô than vãn một tiếng, đưa đến sính lễ quý giá như vậy mà chủ nhân của nó cứ lần lữa không chịu lộ mặt, bà có chút không hiểu.
“Người đàn ông như thế chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc, đợi anh ấy chuẩn bị tốt rồi sẽ tới rước cháu thôi.” Tô Diệc Hàm nói.
Lúc này Hàn Tam Thiên đang chăm chú ăn cơm, không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Tô Hải Siêu khinh thường nhìn anh một cái rồi nói: “Hàn Tam Thiên, không ai giành với cậu đâu, trước giờ cậu chưa từng ăn đồ ăn ngon như thế này à.”
Câu này khiến rất nhiều người tỏ vẻ chế nhạo, hiện giờ bọ họ không dám xem thường Tô Nghênh Hạ nhưng cái thằng ở rể này họ vẫn không nể mặt như cũ.
“Mấy loại sơn hào hải vị như này tôi ăn sắp ngán tận cổ rồi.”
“Có những kẻ nghèo hèn chưa từng ăn cũng bình thường thôi mà.”
“Thật sự không biết cảm giác nghèo khổ nó là cái gì luôn.”
Bà nội Tô ho một tiếng thì mấy người kia mới dừng nói mấy lời mỉa mai đó lại.
Tô Quốc Lâm nhận điện thoại hết sức kinh hãi nói: “Cao như thế sao, chẳng phải là xấp xỉ 6000 vạn sao.”
“Ai có thể đấu giá thành công chứ.”
Nghe xong lời Tô Quốc Lâm nói, mọi người đều biết ông ta đang nói đến việc đấu giá biệt thự bên sườn núi, người nào người nấy chăm chú nhìn Tô Quốc Lâm.
“Tôi biết rồi.”
Tô Quốc Lâm cúp điện thoại, cảm thán.
“Bố, giá mua bán bao nhiêu ạ.” Tô Hải Siêu không chờ nổi nữa hỏi.
“8900 vạn.” Tô Quốc Lâm nói.
Con số này khiến mọi người ở đây đều trợn mắt cứng họng, bà nội cũng ưu tư không thể nào bình tĩnh nổi, nó cách giá dự đoán hơn 2000 vạn, từ đó có thể tưởng tượng được cạnh tranh khốc liệt thế nào. Điều quan trọng nhất là giá thực của căn biệt thự đó vốn không cao như thế, 8900 vạn, tất cả đều mù mờ trong phương diện này.
“Hơn nữa Diệc Hàm nói đúng, là một người thần bí mua, không biết là ai.” Tô Quốc Lâm tiếp tục nói.
Trong lòng Tô Diệc Hàm dậy sóng, chẳng qua cô ta chỉ nói bừa thôi không ngờ lại thật.
Nếu như nhà họ Hàn là người thần bí mua biệt thự mà cô ta lại là người được xem trọng thì chẳng phải một phát bay lên cành cao biến thành phượng hoàng là việc quá đơn giản sao.
“Có lẽ anh ấy sắp xuất hiện rồi.” Tô Diệc Hàm vẻ mặt mong đợi nói, mặc dù không biết đối phương trông như thế nào nhưng danh giá như thế cho dù có xấu ma chê quỷ hờn thì cô cũng chấp nhận hết.
“Bà nội, nhà họ Tô chúng ta có cơ hội sống ở biệt thự núi Vân Đỉnh thật rồi, hơn nữa còn ở biệt thự bên sườn núi hào hoa nhất.” Tô Diệc Hàm nói với bà nội.
Bà nội Tô đã lớn tuổi nhưng lúc này trái tim cũng đập liên hồi, không biết biệt thự do ai mua nhưng sính lễ quả thực là đưa tới nhà họ Tô, cho dù cậu ta có nhìn trúng đứa cháu gái nào nhà họ Tô thì đây cũng là một việc tốt.
“Mong rằng cậu ta lộ mặt sớm một chút, khoảng thời gian này ta đã mất ngủ vì chuyện này rất lâu rồi.” Bà nội Tô nói.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đi tản bộ ở hoa viên biệt thự, cách nhau một mét, tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
“Em ngưỡng mộ không?” Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên đang nói về việc sính lễ, cô gật đầu nói: “Em cũng là người mà, đương nhiên ngưỡng mộ rồi. Nhưng cũng không cần thiết, với em như bây giờ đã là tốt lắm rồi.”
Tô Nghênh Hạ trả lời thẳng thắn làm Hàn Tam Thiên nở nụ cười dịu dàng. Nếu như cô nói không ngưỡng mộ Hàn Tam Thiên cũng sẽ cảm thấy cô giả dối. Nhưng chắc chắn Tô Nghênh Hạ sẽ không có khả năng đưa ra đáp án như thế.
“Người có thể bỏ ra 8900 vạn (~ 300 tỷ) để mua căn biệt thự ấy, coi tiền là gì nhỉ?” Tô Nghênh Hạ vẻ mặt tò mò hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên suy nghĩ kỹ càng rồi nói: “Có lẽ đây chỉ là tiền tiêu vặt của hắn thôi.”
Tô Nghênh Hạ há hốc miệng, trong lòng chấn động, 8900 vạn tiền tiêu vặt, có phải hơi quá rồi không?
“Anh nói xem người mua biệt thự có khả năng là người đưa sính lễ tới không?” Tô Nghênh Hạ nói.
“Có lẽ thế, dù sao thì sính lễ quả thật không ít.” Hàn Tam Thiên nói.
“Xem ra Tô Diệc Hàm đúng là người có phúc nhất nhà họ Tô rồi, gả cho một người có tiền như thế không biết sẽ sống như thế nào nhỉ.” Tô Nghênh Hạ không có chút ngưỡng mộ nào cả chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
“Em cũng nghĩ là Tô Diệc Hàm sao?” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Dù em không muốn nghĩ là Tô Diệc Hàm cũng không được, cô ta đúng là người xinh đẹp nhất trong đám chúng em, người có tiền kia nhìn trúng thì chỉ có thể là cô ta thôi.” Tô Nghênh Hạ cho là đương nhiên nói.
“Em xinh đẹp hơn.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ hung dữ lườm Hàn Tam Thiên nói: “Có phải anh bị điên rồi không, em đã kết hôn rồi, việc này sao có thể liên quan đến em chứ.”
Hàn Tam Thiên cười, không nhiều lời thêm nữa.
Không bao lâu bà nội Tô gọi Tô Nghênh Hạ vào chắc là có việc gì muốn dặn dò cô.
Một mình Hàn Tam Thiên ở trong hoa viên, đầu hạ nên trăm hoa thi nhau đua nở.
“Hàn Tam Thiên, việc cậu đánh tôi chưa quên đấy chứ.” Tô Hải Siêu đi tới phía sau Hàn Tam Thiên, giọng điệu u ám nói.
Hàn Tam Thiên quay người lại nhìn thấy chỉ có một mình Tô Hải Siêu anh khinh thường nói: “Nếu như muốn báo thù thì tôi khuyên anh nên tìm thêm hai người nữa tới giúp đỡ thì hơn.”
Tô Hải Siêu lắc đầu: “Sao tôi lại đi so đo với một kẻ vô dụng như cậu được chứ, cậu là thằng ở rể nhà họ Tô, thân phận của mình là gì còn không biết rõ ư? Tôi cần gì phải hạ thấp thân phận của mình vì cậu chứ.”
“Thế anh tới tìm tôi làm gì?” Hàn Tam Thiên không hiểu nói.
Tô Hải Siêu nói: “Tôi chỉ muốn nhắc cậu, đừng tưởng Tô Nghênh Hạ thăng chức rồi thì cậu có thể cáo mượn oai hùm, cậu luôn là cái thằng ở rể nhà họ Tô, là phế vật trong mắt chúng tôi.”
Hàn Tam Thiên cười nhạt, đúng là mạnh miệng, thật ra anh không có cái hứng thú này.
Thấy Hàn Tam Thiên không tức giận, cũng không phản bác lại mình, Tô Hải Siêu hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ ở rể vô dụng bị tôi chửi cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tự nhìn lại mình là cái thứ chó ngu ngốc gì đi.”
“Tô Hải Siêu, anh muốc khích tôi để tôi ra tay đánh anh sau đó đi mách bà nội, đây là ý định của anh ư? Còn có, anh có thể thông minh hơn chút không, cái trò trẻ con này không có tác dụng với tôi đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Hải Siêu nghiến răng nghiến lợi không ngờ rằng hắn nghĩ trăm phương nghìn cách để đối phó với Hàn Tam Thiên vậy mà lại dễ dàng để hắn nhìn thấu như thế.
Hơn nữa, tên phế vật này lại còn dám nói hắn không có tiền đồ.
“Tuỳ ý nói một câu thôi mà, nếu tôi muốn đánh anh cho dù ở đâu cũng được hết, đừng nói là ở biệt thự nhà họ Tô, dù có ở trước mặt bà nội tôi cũng đánh không nương tay đâu. Có muốn vào viện không?” Hàn Tam Thiên bước từng bước lên phía trước.
Tô Hải Siêu sợ sệt lùi về sau hai bước.
Hàn Tam Thiên cười cười, rời khỏi hậu hoa viên.
Tô Hải Siêu tức giận giậm chân tại chỗ, hắn hận chính mình vừa rồi lùi hai bước, tại sao lại sợ tên phế vật đó chứ. Cho dù địa vị của Tô Nghênh Hạ ở công ty như thế nào thì không chắc tên vô dụng kia cũng vậy.”
“Hàn Tam Thiên, tôi nhất định sẽ khiến cậu quỳ gối cúi đầu nhận sai, nếu không làm được tôi đây không phải họ Tô.”
Tô Nghênh Hạ nói chuyện với bà nội chưa tới nửa tiếng, Hàn Tam Thiên cũng không hỏi cô đã nói những gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt của Tô Nghênh Hạ thì anh cũng đoán ra được phần nào.”
Lúc trước bà nội Tô có nói qua với anh rồi, bảo anh đừng nhòm ngó đến gia sản nhà họ Tô, đoán chừng bây giờ bà cũng có cái để lo rồi.
“Chiều nay anh có việc gì không?” Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.
“Không, anh thì có việc gì đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
“Đi dạo phố với em nhé, em hẹn đứa bạn rồi, để anh làm culi được không?” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên đồng ý luôn: “Đương nhiên được rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
13 chương
154 chương