Chàng rể siêu cấp

Chương 14 : Chàng rể siêu cấp

Dịch: Renton0713. Trước cửa TTTM. Bóng lưng xinh đẹp của Thẩm Linh Dao đã thu hút không ít sự chú ý của cánh đàn ông, trong mấy phút ngắn ngủi đã có ba người đàn ông tới bắt chuyện với cô rồi. Một chiếc áo phông in hoa thêm chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc chiếc máy xếp ly ngắn để lộ đôi chân thon dài ra bên ngoài, không biết làm đắm say bao nhiêu kẻ ngắm hoa. Là bạn học và cũng là bạn thân của Tô Nghênh Hạ, khi nhìn thấy Tô Nghênh Hạ từ phía xa xa, bên cạnh còn có một người đàn ông thì kinh ngạc đến há hốc miệng. Tô Nghênh Hạ kết hôn ba năm, người đàn ông ở rể trong truyền thuyết đó cô chỉ gặp đúng một lần trong lễ cưới, hôm nay Tô Nghênh Hạ lại dẫn theo anh ta ra ngoài Có phải cô hoa mắt nhìn nhầm rồi không? “Sao thế, có việc gì mà khiến cậu ngạc nhiên như vậy?” sau khi Tô Nghênh Hạ tới gần thì cuời nói với Thẩm Linh Dao. Thẩm Linh Dao kéo Tô Nghênh Hạ ra một bên nhẹ giọng hỏi: “Nghênh Hạ, người này là Hàn Tam Thiên tiếng tăm lừng lẫy đây ư, tớ không nhìn nhầm chứ?” Cả Vân Thành này cho dù chưa từng gặp Hàn Tam Thiên ngoài đời thật nhưng cũng ít nhiều nghe thấy tên anh ta. Bởi vì việc này ba năm trước náo loạn rất lớn, cộng thêm việc Tô Hải Siêu cố tình thêm dầu vào lửa nữa, ngay cả người thường cũng biết việc này. “Ừ.” Tô Nghênh Hạ gật đầu nói. Sau khi nhận được lời khẳng định của Tô Nghênh Hạ Thẩm Linh Dao còn ngạc nhiên hơn, năm đó lúc Tô Nghênh Hạ gả đi đã ôm một bụng tủi thân, cô còn đòi lại công bằng cho Tô Nghênh Hạ nữa. Mặc dù đã ba năm trôi qua nhưng việc này vẫn bị kẻ khác nhắc đến, vẫn coi nó là trò cười. “Có phải cậu điên rồi không, sao lại dẫn anh ta tới đây.” Thẩm Linh Dao nói. Tô Nghênh Hạ biết đứa bạn thân này rất quan tâm tới mình nhưng Hàn Tam Thiên là chồng cô là sự thật, hơn nữa sau khi đối mặt với tình cảm của mình, Tô Nghênh Hạ nghĩ cũng nên để Hàn Tam Thiên bước vào cuộc sống của mình. “Tớ không điên, sau này cậu sẽ gặp mặt anh ấy nhiều hơn đấy.” Tô Nghênh Hạ nói. “Cậu… cậu… không phải cậu chấp nhận anh ta rồi đấy chứ?” Thẩm Linh Dao giống như nghe được chuyện ma vậy, thường xuyên gặp mặt, chẳng phải ý chỉ sau này Tô Nghênh Hạ sẽ thường xuyên dẫn anh ta ra ngoài sao? Tô Nghênh Hạ không hề do dự gật đầu nói” “Mặc dù không phải tất cả nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức.” Thẩm Linh Dao trợn mắt, còn muốn nói gì đó nhưng tới cổ họng thì lại không nói thành lời. “Thôi cậu vui là được, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ chứ.” Thẩm Linh Dao nói. Thẩm Linh Dao lén nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cô phát hiện ra nếu như bỏ đi thân phận ở rể của anh ta thì trông anh ta cũng ra gì lắm, ít nhất trông cũng đẹp trai, hơn nữa khí chất xuất chúng, chỉ đáng tiếc danh tiếng quá xấu. Sau khi ba người đi vào TTTM, hai người phụ nữ bắt đầu đi dạo quanh, không mua chỉ nói, tới cửa hàng nhìn được bộ quần áo nào vừa mắt thì nhất quyết muốn thử. Hàn Tam Thiên cũng rất kiên nhẫn, dù sao thì đây cũng là lần đầu anh cùng Tô Nghênh Hạ đi dạo phố, cảm giác cũng không tồi. Mỗi lần Thẩm Linh Dao thay một bộ đồ sexy nào đó đều sẽ cố ý nhìn Hàn Tam Thiên, cô rất tự tin vào body và dung mạo của mình, mỗi lần ra ngoài đều được bắt chuyện. Đàn ông đều là động vật thị giác, theo như cô thấy thì Hàn Tam Thiên cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng sau khi thử được vài bộ thì Thẩm Linh Dao phát hiện ra chỉ những lúc Tô Nghênh Hạ thay đồ thì Hàn Tam Thiên mới lộ ra ý cười. Không lẽ tên này bị mù rồi, lẽ nào anh ta lại không có chút ý đồ nào với nhan sác xinh đẹp này của cô sao? Thẩm Linh Dao không tin còn cố ý thay một bộ đồ hở bạo, là váy cúp ngực, để lộ hầu như toàn bộ body của cô, hơn nữa cô còn cố ý đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên nữa. “Anh giúp tôi xem xem có đẹp không?” Thẩm Linh Dao nói. Hàn Tam Thiên đánh giá trên dưới một chút, body cô ta đúng là không tồi, trước lồi sau vểnh, muốn gì có đó, anh nói: “Đẹp lắm.” Sau khi nói xong hai từ ấy Hàn Tam Thiên lại chú ý nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, nhìn mãi không ngừng. Thẩm Linh Dao tự nhận thấy mình rất hiểu đám đàn ông, ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn cô không có chút dục vọng nào cả, trong veo không lẫn tạp chất, cái này không phải muốn giả vờ là có thể làm được. Cho nên Thẩm Linh Dao tin chắc rằng Hàn Tam Thiên chắc chắn bị bệnh mù mặt, anh ta vốn không phân biệt được xấu đẹp. Lúc này có một nam một nữ bước vào cửa hàng, nữ thì diêm dúa loè loẹt, nam thì to béo, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng rất to, kiểu cách đậm chất nhà giàu mới nổi. Sau khi người phụ nữ vào cửa hàng, hễ nhìn trúng cái nào là bảo nhân viên gói lại luôn không cần thử gì cả. “Bộ này tôi cũng muốn.” lúc người phụ nữ đi đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, Vừa lúc Tô Nghênh Hạ cầm bộ đồ này muốn đi thử, không ngờ lại bị cô ta cướp mất. Với những khách hào phóng thế này thì nhân viên phục vụ bình thường đều dùng thái độ không biết xấu hổ mà đối xử với họ, hơn nữa Tô Nghênh Hạ đã thử mấy bộ đồ rồi nhưng cũng không định mua, đương nhiên nhân viên sẽ không để Tô Nghênh Hạ vào mắt. “Được ạ.” “Chuyện gì đây, bộ này bạn tôi nhìn trúng trước rồi.” Tô Nghênh Hạ còn chưa lên tiếng thì Thẩm Linh Dao đã xù lông lên rồi, nói với nhân viên bán hàng. Người phụ nữ diêm dúa kia vênh vênh váo váo nhìn Thẩm Linh Dao, coi thường cười nói: “Tôi mua đồ trước giờ chưa từng thử vì chỉ có loại người như mấy người mới thử đi thử lại thôi, cũng không biết dính lên đó bao nhiêu vi khuẩn rồi.” “Mua quần áo thì thử cũng đâu quá đáng, không thử sao biết có hợp với mình không?” Thẩm Linh Dao phản bác. “Không hợp?” người phụ nữ cười nói: “Không hợp thì vứt đi, phụ nữ mua quần áo là để tìm cảm giác tiêu tiền, à xin lỗi, chắc cô không hiểu được đâu nhỉ?” Thẩm Linh Dao giận sôi máu. Tô Nghênh Hạ nói: “Tôi muốn bộ đồ này.” Người phụ nữ khinh thường nhìn Tô Nghênh Hạ một cái: “Cô hỏi cô ấy xem, bán cho tôi hay cô đây.” Nói xong, người phụ nữ lại nhìn về phía nhân viên rồi nói tiếp: “Nếu như cô bán bộ đồ này cho cô ta thì tôi không cần những đồ tôi vừa bảo cô gói lại nữa.” Nhân viên không chút do dự nào nói: “Chị này nói mua trước rồi, hay là chị đi chọn bộ khác đi nhé.” “Cô có cần cậy quyền thế không, cô ta là khách, chúng tôi cũng là khách.” Thẩm Linh Dao không phục nói. Nhân viên nhếch miệng cười nói: “Khách thì cũng chia thành nhiều loại, chị đây là người có sức mua, mấy người so nổi không?” Nghe được câu này, người phụ nữ diêm dúa mỉm cười đắc ý, nói: “Đừng tự làm mất mặt mình, tự uớc lượng tiền trong túi mình đi, xem xem có so được với tôi không đã?” Lúc này người đàn ông đeo dây chuyền vàng đi đến bên người phụ nữ diêm dúa: “Nói nhiều lời vô ích thế làm gì, tiền mới là vua, mấy người có không? Lấy chút vàng bạc thật ra xem nào.” Sắc mặt Thẩm Linh Dao tái mét, vừa nhìn là biết người đàn bà diêm dúa kia chính là tiểu tam (kẻ thứ ba), bị loại người như thế ngồi lên đầu lên cổ cô không phục, nhưng tiền trong túi cô so làm sao được với kẻ nhà giàu mới nổi đó chứ? Mặc dù Tô Nghênh Hạ xuất thân từ nhà họ Tô nhưng cũng là người làm công ăn lương như những nhân viên bình thường, của cải cũng không nhiều, mặc dù hiện giờ đã làm người phụ trách dự án nhưng mới chỉ được vài ngày, địa vị vẫn chưa chuyển hoá thành tiền bạc được. “Cô…” Tô Nghênh Hạ vẫn chưa nói xong thì Hàn tam Thiên đã đột nhiên đứng dậy nói: “Ai mua nhiều hơn thì bán cho người đấy ư?” Tên nhà giàu mới nổi khinh thường liếc Hàn Tam Thiên một cái rồi nói: “Sao nào, muốn chơi với tôi à.” Tô Nghênh Hạ nhanh chóng bước đến bên Hàn Tam Thiên, cô nhẹ giọng nói: “Tam Thiên, chúng ta không nên chấp nhặt với bọn họ.” Cô không muốn Hàn Tam Thiên tức giận, tên nhà giàu mới nổi này rõ ràng là kẻ có tiền sao họ có thể bì được. Hàn Tam Thiên dịu dàng nhìn Tô Nghênh Hạ nói: “Chỉ cần là thứ em thích, anh sẽ giành nó cho em.” Tô Nghênh Hạ nghe được giọng điệu kiên định của Hàn Tam Thiên, nhất thời ngẩn người, giống như lần anh gửi tin nhắn cho cô ấy, giống như lần anh nói bà nội sẽ đích thân tới nhà họ, cô đều lựa chọn tin tưởng Hàn Tam Thiên, hôm nay cô cũng có cảm giác như vậy. Thẩm Linh Dao cũng không thật sự cho rằng Hàn Tam Thiên có tiền mà đấu với tên nhà giàu mới nổi kia, cũng đi đến bên Hàn Tam Thiên nhắc nhở: “Đừng ra oai nữa, anh có tiền hơn người ta không, thôi bỏ đi.” “Này cậu thanh niên, tôi khuyên cậu nên nghe lời bạn mình đi, bằng không thì chỉ mất mặt cậu thôi.” Tên nhà giàu mới nổi đắc ý nói. Ngược lại thì người phụ nữ diêm dúa lại có chút hứng thú với tướng mạo của Hàn Tam Thiên, đáng tiếc vừa nhìn là biết anh là con quỷ nghèo khổ rồi, không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của ả. “Cô còn không mau đuổi mấy thứ chướng mắt này ra ngoài đi? Ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, cẩn thận tôi không mua hàng ở quán cô nữa đâu.” Người phụ nữ diêm dúa nói với nhân viên. Nhân viên không muốn mất đi khách hàng lớn như này nên đành đắc tội ba người Hàn Tam Thiên vậy. “Mời mọi người rời khỏi đây, cửa hàng chúng tôi không chào đón mấy người.” nhân viên nói với Hàn Tam Thiên. “Tất cả quần áo ở đây tôi lấy hết, nhưng cô giúp tôi đuổi thứ chướng mắt này ra ngoài.” Hàn Tam Thiên nói. Tô Nghênh Hạ nghe được câu này, trong lòng chấn động, lấy hết! Thế thì phải tốn bao nhiêu tiền đây, Hàn Tam Thiên sao có thể có tiền như thế chứ? “Tam Thiên, có phải anh hồ đồ rồi không? Anh có biết những bộ quần áo đó bao nhiêu tiền không?” Tô Nghênh Hạ nhanh chóng nói. Thẩm Linh Dao cũng cảm thấy Hàn Tam Thiên điên rồi, anh ta chỉ là một kẻ ở rể thôi mà, cho dù anh ta có giấu quỹ đen thì cũng không thể nhiều tiền thế được. Tên nhà giàu mới nổi nghe thấy câu này thì cười ha hả nói: “Được rồi, tôi nhìn cậu mua, nếu như cậu có thể bỏ ra nhiều tiền như thế thì tự tôi sẽ cút khỏi cái quán này, thấy sao hả?” Người phụ nữ diêm dúa cười giả lả, giống như thấy chuyện cười vậy: “Tôi chưa từng thấy kẻ nào vừa nghèo vừa cần mặt mũi như cậu đâu đấy, biết kết cục của việc ba hoa là gì không?” Nhân viên cũng không tin Hàn Tam Thiên có thực lực như thế, vì cô nàng nhìn thấy nhiều người có tiền rồi, trong mắt cô nàng Hàn Tam Thiên vốn chỉ là một kẻ nghèo khó thôi. “Hôm nay chúng tôi mới kiểm lại hàng, nếu như anh muốn mua hết quần áo ở đây thì tổng cộng hết 463800 tệ (~1,6 tỷ).Tôi giảm giá cho anh, bớt 800 anh thấy được không?” Nhân viên đùa cợt nói. Hàn Tam Thiên cười lạnh nói: “Tất cả công lao đều tính cho cô ấy.” Hàn Tam Thiên chỉ về phía một nhân viên khác, cô ấy là người từ đầu tới cuối không tỏ ra khinh thường người khác. Khi Hàn Tam Thiên đi đến trước quầy thu ngân, Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao căng thẳng đến ngây ngốc tại chỗ, hai người kia thấy Hàn Tam Thiên tự tin như thế nên cũng hơi rén. Không lẽ anh ấy có tiền thanh toán thật sao? Cmn! Thẻ đưa cho Chung Lương rồi.