Chàng rể siêu cấp
Chương 12 : Chàng rể siêu cấp
(*) Chia tay ba ngày (Sĩ biệt tam nhật): Ý chỉ không gặp một thời gian nhưng người khác đã có sự tiến bộ, không thể dùng ánh mắt xưa mà nhìn được.
Dịch: Renton0713.
Bà nội Tô ra ngoài.
Có vẻ như bà nội Tô muốn đến nhà Tô Quốc Diệu.
Sau khi tin tức này được truyền tới nhà họ Tô, mấy kẻ họ hành đều bị kinh sợ tới tột đỉnh, trước giờ bà nội Tô chưa từng tới nhà con cái, thậm chí bà đã từng nói nếu muốn tôi tới nhà các người trừ phi các người có tư cách sống ở khu biệt thự núi Vân Đỉnh.
“Thật sao?”
“Bà nội thật sự muốn tới nhà Tô Nghênh Hạ.”
“Không phải chứ, ai lan truyền cái tin vịt này vậy, làm sao có thể.”
Group Wechat của mấy đứa cháu nhà họ Tô vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều bày tỏ đây là việc không thể nào.
Nhưng mà sau khi bức ảnh bà nội Tô bước xuống xe được gửi vào group thì lập tức group yên tĩnh trở lại.
Bọn họ đều hiểu rất rõ, lần này bà tự mình ra mặt có thể xem như cho Tô Nghênh Hạ thể diện rất lớn rồi, mà địa vị của Tô Hải Siêu ở công ty chắc chắc sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam biết được chuyện này thì cũng bị kinh sợ nửa ngày cũng không nói thành lời, vốn họ cho rằng bà nội Tô sẽ không tới nhưng không ngờ rằng bà lại thật sự đích thân ra mặt.
Hợp tác lần này với bất động sản Nhược Thuỷ đối với nhà họ Tô mà nói cực kỳ quan trọng, có thể chen vào hàng thế gia ở Vân Thành hay không thì còn phải xem họ nắm bắt cơ hội lần này như thế nào. Nguyện vọng lớn nhất của bà nội Tô lúc sinh thời chính là có thể để nhà họ Tô sống trong khu biệt thự núi Vân Đỉnh cho nên sau khi bà biết tin Tô Nghênh Hạ bị bệnh thì gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, nhỡ đâu Chung Lương đi tìm công ty khác hợp tác thì việc này không còn cách nào có thể cứu vãn rồi, cho nên bà phải tự mình đi xem mới yên tâm được.
Bà nội Tô tuổi đã cao nên việc leo cầu thang đã suýt nữa lấy cái mạng già của bà ấy.
Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đã ra cửa đợi từ lâu rồi, nhìn thấy bà nội Tô ở phía trước đã nhanh chóng chạy tới dìu.
“Mẹ, sao mẹ lại tự mình đến đây vậy, có việc gì mẹ gọi điện thoại là được rồi, để bọn con tới thăm mẹ.” Tô Quốc Diệu nói.
“Đúng đó mẹ ơi, có việc gì mẹ gọi điện thoại là được rồi.” Tưởng Lam nói phụ hoạ.
Bà nội Tô hít thở không thông, mệt tới nỗi sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ tới thăm Nghênh Hạ, nghe nói nó bị bệnh rồi.” Bà nội Tô nói.
Trong lòng Tô Quốc Diệu ngạc nhiên, Tô Nghênh Hạ vốn là đang giả bệnh, nếu như để bà nội Tô biết thì không xong đâu.
Trợn trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên, đây đều là chủ ý tồi của nó.
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên không hề để ý, sau khi mời bà nội Tô vào nhà rót nước cho bà nhưng bà cũng chẳng buồn liếc mắt.
“Nghênh Hạ đâu?” sau khi ngồi xuống sofa bà bèn hỏi.
“Nó bệnh rồi sợ lây cho mẹ nên mới ở trong phòng.” Tưởng Lam nói.
“Cô ấy không bị bệnh.” đột nhiên Hàn Tam Thiên nói.
Sét đánh giữa trời quang.
Lời nói của Hàn Tam Thiên khiến cho Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam sợ tới mức suýt đái ra quần, bọn họ đang cố gắng muốn che dấu việc này ai mà ngờ Hàn Tam Thiên lại tự mình thừa nhận.
“Hàn Tam Thiên, con nói lung tung cái gì đấy rõ ràng Nghênh Hạ bị bệnh.” Tưởng Lam phẫn nộ nhìn Hàn Tam Thiên, giả bệnh là chủ kiến của nó bây giờ nó lại chủ động thừa nhận giả bệnh nó đúng là hại người mà.
“Mẹ đừng nghe Hàn Tam Thiên nói năng linh tinh, nó không biết cái gì đâu.” Tô Quốc Diệu lo lắng nói.
Bà nội Tô bất mãn nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Cháu nói nó không bị bệnh là có ý gì.”
“Nghênh Hạ là người phụ trách dự án, người ký được hợp đồng với bất động sản Nhược Thuỷ là cô ấy, cho dù Tô Quốc Siêu có nói gì thì người thay đổi người phụ trách dự án cũng là bà, việc này có một phần trách nhiệm của Tô Quốc Siêu nhưng bà cũng có lỗi mà bà nói có phải không ạ?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
“Hàn Tam Thiên cậu là cái thá gì mà dám chất vấn bà nội.” Tô Hải Siêu vẻ mặt hung dữ chạy tới nói.
Cơn tức của Tô Quốc Lâm cũng bốc lên tận đầu, chỉ là 1 thằng vào ở rể mà lại dám khởi binh vấn tội bà nội Tô, sợ sống lâu quá rồi phải không.
“Hàn Tam Thiên, ở đây không đến lượt anh nói, tốt nhất nên biến khỏi mắt tôi bằng không đừng trách tôi đây không khách khí với anh.” Tô Quốc Lâm nói. (Giọng điệu này t nghĩ là Tưởng Lam nói thì đúng hơn)
“Bà nội, bây giờ chỉ có Nghênh Hạ mới có thể lấy được hợp đồng lần này, bà nói có phải không ạ?” cho dù bọn họ có kích động thế nào thì vẻ mặt Hàn Tam Thiên vẫn thản nhiên như cũ.
Bà nội Tô hít sâu 1 hơi rồi nói: “Làm thế này có lợi ích gì, chọc tức ta rồi không sợ ta tức rồi không cần dự án này nữa, cũng đuổi mấy người ra khỏi nhà họ Tô sao?”
“Cũng không phải không có khả năng này nhưng tổn thất nhà họ Tô gặp phải quá lớn, bà sẽ không làm như vậy đâu.” Hàn Tam Thiên nói.
“Cháu chắc chắn thế sao.” Bà nội Tô nói.
“Bà nội, cháu chỉ muốn bà xem trọng Nghênh Hạ thôi, cháu không có ý gì khác. Nếu như có chỗ nào làm bà giận cháu xin lỗi.” Hàn Tam Thiên nói.
Bà nội Tô cười, vừa đánh vừa xoa, thủ đoạn này dùng hay lắm.
“Đây là chủ ý của cháu ư? Đúng là không thể không nhìn cháu bằng con mắt khác được.” ý cười trên mặt bà nội Tô dần được thay thế bằng vẻ mặt u ám, chắc chắn Tô Nghênh Hạ không dám dùng thủ đoạn này với bà, còn hai người Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đến nhìn bà còn không dám thở mạnh nữa là, ngoài Hàn Tam Thiên ra bà không nghĩ ra ai có thể nghĩ ra chủ ý này nữa.
“Mong ước ban đầu của cháu chẳng qua là muốn tốt cho nhà họ Tô thôi.” Hàn Tam Thiên nói
Nhà họ Tô?
Là nhà họ Tô của bà hay là nhà họ Tô của Tô Nghênh Hạ, thật khó nói.
“Nghênh Hạ đâu rồi?” bà nội Tô hỏi.
Đúng lúc này điện thoại của Hàn Tam Thiên kêu lên, sau khi nghe điện thoại Hàn Tam Thiên bèn ấn nút loa ngoài.
“Tam Thiên, vừa rồi em đã bàn bạc với Chung Luơng rồi, ông ấy đồng ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Tô.” Giọng của Tô Nghênh Hạ từ điện thoại truyền tới.
Hai người Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đều ngay ngốc hết cả, Nghênh Hạ rời nhà từ bao giờ mà họ không hề hay biết gì vậy trời.
“Bà nội ở nhà mà nghe được tin này chắc sẽ vui lắm đấy.” Hàn Tam Thiên nói.
Bà nội Tô nở nụ cười miễn cường rồi nói: “Nghênh Hạ vất vả cho cháu rồi, hai ngày nữa tới nhà bà nội ăn cơm nhé.”
“Cháu cảm ơn bà.”
Bà nội Tô đứng dậy, nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên rồi nói: “Nếu cháu có một chút ý muốn nhòm ngó nhà họ Tô, ta khuyên cháu nên bỏ cái suy nghĩ đấy đi, ta tuyệt đối sẽ không để cháu được như ý đâu.”
“Bà nội yên tâm, cháu không có hứng thú với gia sản nhà họ Tô.” Hàn Tam Thiên vốn không để nhà họ Tô bé nhỏ thế này vào mắt, chỉ là một gia đình hạng hai thì có bao nhiêu thứ béo bở chứ.
Sau khi bà nội Tô đi, Tưởng Lam, người mù tịt không biết gì, nói với Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, đây là kế hoạch của anh và Nghênh Hạ, anh có biết làm như thế nguy hiểm thế nào không?”
“Mẹ, mẹ không muốn thể diện sao? Nhiều năm chịu tủi khổ như thế mẹ không muốn trút giận một chút sao?” Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.
Tưởng Lam sững sờ, việc hôm nay đúng là đã cho bà mặt mũi, nếu Hàn Tam Thiên không sắp xếp như thế bà nội Tô sẽ không có khả năng tới nhà họ.
“Hơn nữa đám họ hàng nhà họ Tô sau này cũng sẽ không dám xem thường mọi người nữa, dự án trong tay Nghênh Hạ ít nhất có thể khiến cô ấy đứng ngang hàng với Tô hải Siêu.” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Tưởng Lam không còn gì để nói, dù có bới lông tìm vết thì bây giờ cũng không tìm được lý do nào nữa.
Việc ở nhà họ Tô này đám họ hàng ngửi được mùi nguy hiểm, Tô Nghênh Hạ lấy được thân phận người phụ trách dự án thì địa vị ở công ty chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, mấy đứa cháu gái xem thường Tô Nghênh Hạ trong lòng tức giận bừng bừng, bọn họ không muốn bị Tô Nghênh Hạ cưỡi lên đầu lên cổ..
“Đừng sợ, chúng ta vẫn còn cơ hội gả vào hào môn cơ mà, nhiều sính lễ như thế cho dù không phải là nhà họ Hàn ở Yến Kinh thì chắc chắn cũng là gia tộc lớn khác.”
“Đúng thế, mấy đứa chị em chúng ta nói rồi đấy nhé, thống nhất là cho dù ai được gả cho nhà họ Hàn thì sau này cũng phải bảo vệ cho các chị em khác, không được đến gần Tô Nghênh Hạ quá.”
“Cô ta dù sao cũng là phụ nữ, nhà họ Tô không thể nào rơi vào tay nó được, đừng lo lắng quá sau này Tô Hải Siêu sẽ có cách đối phó với cô ta.”
Trong nhóm không có Tô Nghênh Hạ, khi không tự nhiên có cuộc chiến nhằm vào Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ về tới nhà liền bị Tưởng Lam lén lút kéo vào trong phòng.
“Nghênh Hạ, con nói thật với mẹ đi, có phải con có gì đó giấu mẹ đúng không?” Tưởng Lam hỏi.
“Không ạ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi thế?” Tô Nghênh Hạ trong lòng lúng túng nhưng ngoài mặt tại rất bình thản tự nhiên.
“Sao mẹ cứ thấy hình như Hàn Tam Thiên biến thành người khác rồi ấy, con không nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của nó lúc noi chuyện với bà nội con hôm nay đâu, cả nhà họ Tô ai dám nói chuyện với bà nội con bằng giọng điệu đó chứ.” Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ cười cười, mặc dù cô không nhìn thấy một Hàn Tam Thiên mạnh mẽ như thế nhưng từ lúc nghe được kế hoạch từ miệng Hàn Tam Thiên cô đã bị làm cho kinh sợ rồi. Nhưng cô lựa chọn tin tưởng Hàn Tam Thiên, sự thật cũng đã chứng minh cô tin tưởng anh là đúng.
“Mẹ, dù thế nào thì tốt cho chúng ta là được rồi mà.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
13 chương
154 chương