Câu chuyện giữa hai ta như trò đùa của số phận
Chương 20 : Em là tất cả với anh thiên bình
Tại công viên Moonsliver, nhóm bạn đang rất hồ hởi cố gắng quên đi những cảm xúc đau buồn của sự mất mát, rạng rỡ cười thật tươi vui vẻ chơi đùa cả ngày. Dĩ nhiên một tai nạn hi hữu đã xảy ra Bảo Bình và Mã Mã lại bắt đầu tranh chấp trò chơi với nhau.
“Không đi!” Mã cáu bẳn.
“Chơi ở đó còn vui hơn cái trò của cậu.” Bảo không kém.
Sư chỉ im lặng nhìn lên chuyến tàu siêu tốc đang chạy khẽ mỉm cười vỗ vai Kết Kết nói:
“Mình đi đằng này chút lát mình sẽ quay lại.”
“Cậu định đi đâu Sư Tử?” Kết ái ngại nhìn Sư Tử đang nở nụ cười gượng gạo.
Tử Nhi quay lưng bỏ đi không nói một lời, Tiểu Kết giữ tay Sư lại nhấn mạnh:
“Cậu có thể đi bất cứ đâu cậu muốn, nhưng cậu phải biết mất đi Yết mọi người đã tiều tụy như thế nào cậu mà có ý định gì ngu xuẩn thì dẹp bỏ nó ngay đi. Chúng ta trước giờ luôn là bạn bè, là một khối đâu cần tách mình ra làm những chuyện dại dột đó?”
Tử Nhi nhìn Ma Kết như trân trối rồi phá lên cười vỗ vỗ vai cậu, nói “Dê ngốc chỉ là tìm lại nơi quen thuộc thôi mà đâu phải chuyện gì nghiêm trọng, vậy nhá!”
Xử Nữ nhẫn nhịn ngồi xuống chiếc ghế đá kê gần đó chậm rãi mở chai nước lọc uống một ngụm tựa lưng vào thành ghế, ngửa cổ ngước nhìn bầu trời xanh trong với những đám mây trắng lững lờ trôi chậm chạp. Cô gái dần chìm vào giấc mơ trong sự mệt mỏi của con tim…..
“Xử Nữ, em không sao chứ?” Kết ái ngại nhìn sắc mặt của Xử lo lắng.
“Em ổn chỉ là chút ác mộng thôi, mà Tử Nhi đâu?”
“Cậu ấy nói đi loanh quanh đây một chút cũng khá lâu rồi chưa thấy về.” Kết nói.
“Vẫn còn cãi nhau nữa sao?” Xử ái ngại dụi mắt nhìn Bảo Bình với Nhân Mã vẫn đang cãi nhau.
Bình Nhi giật áo của Song Tử lí nhí nói khuôn mặt đỏ bừng lên trông cô càng xinh hơn:
“Song Song cứ cái đà này không chơi được gì đâu hay mình đi trước đi, có được không?”
Song ái ngại ngó sang nhóm bạn đang cãi vã, ngoái nhìn Thiên Binh đáng yêu đang làm nũng, cậu mềm lòng gật đầu, xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của cô gái, nói, đôi mắt xanh lam híp lại cười:
“Được thôi, tàu siêu tốc nhé công chúa nhỏ?”
“Vâng!!!”
Dứt lời Song kéo Bình Nhi chạy nhanh đến khu tàu siêu tốc gần đó, ánh nắng nhàn nhạt chiếu sáng dõi theo bóng họ về phía xa. Song Ngư nhìn đôi vừa rồi đi khỏi nháy mắt tinh nghịch kéo áo Bạch Dương nói khẽ:
“Anh ở đây nhé em đi chơi đây, đã đến đây rồi không thể phí hoài cả buổi được.”
“Chờ chút anh đi cùng em có gì liên lạc cho dễ.” Dương Dương nói.
“Cũng được, tàu lượn thẳng tiến.”
Song Ngư nhảy chân sao đi đằng trước vừa đi vừa hát khe khẽ, dáng vẻ nhí nhảnh đáng yêu đó của cô gái khiến chàng trai đi phía sau thấy ấm lòng, thoáng đỏ mặt quay đi rời mắt khỏi hình bóng cô gái nhỏ. Lần lượt từng đôi một rời chỗ huyên náo ồn ào ấy để vui chơi hòa theo cảm xúc của bản thân hay cảm xúc của người họ yêu thương duy chỉ có một người đó là Lệ Hàn. Thoạt đầu cô ả nghĩ rằng Thiên Yết mất rồi những tình cảm và kí ức của Sư Tử về Thiên Yết rồi cũng nhạt nhòa theo thời gian và đến lúc đó cô có thể giành lại Sư Tử, nhưng cô đâu có thể ngờ một con người bá đạo, nổi nóng như Tiểu Sư lại rất chung tình, tuy đào hoa là vậy nhưng những cảm xúc của cậu với Yết vẫn còn rất sâu rất đậm. Cuộc chơi này có lẽ cô đã thua rất đậm, thua cả một người chỉ còn là hình bóng, cô chẳng còn tâm trí nào để vui chơi nữa chỉ tựa lưng vào gốc cây gần đó khẽ thở dài.
“Lệ Hàn, cô ổn chứ?” Kim Ngưu lo lắng hỏi.
“Tôi ổn, hai người không đi chơi à?” Lệ Hàn hỏi Ngưu với Bảo.
“Có chứ cô đi cùng luôn.” Ngưu không ngần ngại mời.
“Thôi khỏi hai người đi đi, tôi sẽ nói với đám người đang cãi vã kia.” Cô chỉ tay về phía đám cãi nhau nói.
Ngưu cười xiết nhẹ tay Bảo Bình cùng anh đến đảo khoa học. Họ cũng như bao cặp đôi khác đều rất vui vẻ khuôn mặt hiện hai chữ hạnh phúc. Đám cãi vã cũng bắt đầu giảm dần, không còn chí chóe nữa, khi nhìn lại chỉ còn Mã Mã cãi vã nói luyên thuyên một mình, Cự Giải, Xử Nữ, Ma Kết, Bảo Cẩm và Lệ Hàn. Mã Mã gãi đầu hỏi:
“Ủa mọi người đi đâu cả rồi? Bảo Bình đâu?”
Cự Giải cười nhăn nhó nói “Tại cậu đấy họ bỏ đi chơi hết cả rồi.”
Mã búng tay cái tách ghé sát tai Cự Giải nói khẽ điều gì đó khiến cô nàng tươi tỉnh hẳn nằng nặc đòi đi ngay lập tức. Mã Mã giơ hai ngón tay ra hiệu chào rồi bị Giải kéo đi không thương tiếc. Những người còn lại cũng tách ra đi chơi.
“Chị với anh Kết đi chơi đây, hai người chơi vui vẻ nhá!”
Dứt lời Xử Nữ khoác tay Ma Kết đi thi thoảng ngoái lại nhìn Bảo Cẩm cười dịu dàng, nụ cười đó càng rực rỡ dưới nắng thu. Bảo Cẩm nhún vai đưa tay vuốt lại mái tóc vàng tự nhủ:
“Mọi người thật hạnh phúc, nếu chị Yết ở đây chắc cũng bị ông anh mình lôi đi rồi.” rồi quay sang nhìn Lệ Hàn, trông cô ả giống như cây non sắp chết vì thiếu dinh dưỡng lạnh lùng hỏi “Cô không đi chơi sao?”
“Không!”
“Được thôi, tôi đi tìm anh tôi cô không phiền khi ở đây chứ?”
Lệ Hàn gật đầu, Bảo Cẩm đứng đó nhìn một lát rồi nhanh chóng bước đi hòa vào dòng người đông đúc của khu giải trí Moonsilver. Quay lại với cặp Song Tử-Thiên Bình, hai người họ đang tận hưởng cảm giác mạnh trên con tàu siêu tốc.
“Aaaaaaaaaaaaaaa….Đã quá đi!!!” Bình Nhi nhắm nghiền hai mắt lại hét lớn.
Cô cũng rất sợ trò này nhưng sau lần đi chơi trước thì mỗi lần đến đây cô đều muốn chơi lại trò này. Song Tử ngồi kế bên ban đầu nắm chặt tay Thiên Bình trấn an cô bạn, sau đó thì phải bịt tai lại vì tiềng hét của Bình Nhi quá lớn, át đi tất cả những âm thanh khác xung quanh.
“Làm ơn hét nhỏ thôi tiểu thư!” Song Nhi nhăn nhó.
Bình Nhi nhíu mày lại đôi mắt nhắm hờ chỉ nghe bên tai tiếng gió xé toạc không khí cùng những tiếng hét chảy ngược về phía sau. Song Tử thấy Thiên Bình không hét nữa cũng thấy thoải mái tựa lưng cảm nhận cơn gió va đập bên tai, nhưng 5 phút, rồi 10 phút trôi qua cô vẫn ngồi im không lên tiếng, cậu thấy hơi bất an có lẽ nào cậu làm Thiên Bình giận nhưng tại cô hét lớn quá thôi mà. Song Nhi hạ mình khều tay Bình Nhi khẽ hỏi:
“Sao vậy tiểu thư? Giận mình à?”
“….” Thiên Bình vẫn im lặng hàng lông mi đen cong vút khẽ động đậy.
“Thôi đừng giận mà, con gái mà giận xấu lắm đấy” cậu cố ý nói thế vì Thiên Bình rất chú ý đến vẻ ngoài của mình dù gì cô cũng là con gái, nhưng đáp lại sự mong chờ của cậu không phải tiếng mắng của Bình Nhi hay cái véo hờn dỗi mà chỉ là sự im lặng hòa vào cùng gió. Cậu bắt đầu lo thực sự, cô chưa bao giờ giận cậu như vậy cả, không lẽ lời nói đó làm cô giận. Cậu nghĩ vu vơ rồi tự phủ nhận:
“Bình Nhi không nhỏ nhen vậy đâu!” cậu nghĩ vậy cố gắng làm lành “ Thiên Bình lát chơi thêm chuyến nữa nhá.”
“…”
“Bình Nhi à, có nghe mình nói không đấy, Bình Nhi.” cậu bắt đầu khó chịu.
Cô vẫn im lặng đôi mắt màu lam vẫn nhắm hờ, thư thái.
“BÌNH NHI !!!!!!!!!!!” Song Tử giận dữ hét lớn.
“Cậu hét gì mà ồn ào thế?” Thiên Bình nhăn nhó tháo tai nghe nhạc ra nói khẽ chau mày.
Song Nhi ngớ người ra một lúc, miệng cứng ngắc không nói được một lời nào, đôi mắt nâu hạt dẻ của cậu mở to nhìn chằm chằm vào chiếc tai nghe màu hồng nhạt của Thiên Bình, ú a ú ớ mãi mới lên tiếng gắt gỏng:
“Thì ra cậu đeo tai nghe,cậu coi thường lời nói của tớ đến thế sao?”
Bình Nhi không hiểu gì cả tắt nhạc nói:
“Tại cậu không cho mình hét lớn, gió thì to nghe nhạc cho đỡ đau tai vậy thôi.”
“Lí do lãng xẹt.” Song Tử thầm nhủ với bản thân “Nhưng chí ít phải nói một câu chứ?”
“Nói để cậu kêu mình lắm điều, con gái gì mà nhiều chuyện bla bla bla…” Thiên Bình tiếp tục tuôn ra một tràng dài vô tận những vời cằn nhằn, Song Tử chỉ có thể ngồi đó âm thầm chịu đựng với cậu giấc mơ có cánh màu hồng tuyệt đẹp dành cho lần đi chơi với Thiên Bình này quá ư tệ hại, là nỗi ám ảnh của cậu.
Thấy Song Tử chán nản ngồi nghe mình thuyết giáo, Thiên Bình giật áo của Song Song nhỏ nhẹ hỏi:
“Cậu khó chịu lắm à?”
Chỉ chờ có thế Song Song tuân ra một tràng toàn nỗi bực tức trong lòng
“Bực chứ sao không bực, đã có ý cùng cậu tách lẻ đi chơi trước rồi mà toàn gặp những chuyện hay thôi à, cậu nghe đây giờ tớ chỉ muốn cùng cậu chơi trọn vẹn ngày hôm nay thật vui, chỉ đúng ngày hôm nay thôi câu làm được không?”
Thiên Bình im lặng nghe Song Tử nói khẽ gật đầu, nhưng thắc mắc hỏi:
“Nhưng sao chỉ ngày hôm nay, vậy lần sau đi chơi cậu sẽ không đi với mình nữa sao?”
“Ừ.” Tiểu Song Tử gật đầu.
“Vậy cậu đi với ai?” Bình Nhi buồn buồn hỏi.
“Với người mình yêu.” Song cười hạnh phúc đôi mắt màu hạt dẻ ngập tràn nắng.
“Vậy à!!??” khuôn mặt trắng hồng đáng yêu của Thiên Bình thoáng buồn cô im lặng mân mê vạt áo khiến nó nhầu nhĩ cả.
Song nghiêng đầu thích thú quan sát những cử chỉ nét mặt của người con gái ngồi bện cạnh anh, thấy cô buồn như vậy, nhân lúc tàu siêu tốc sắp sửa tới đường hầm, cậu nhoài người đặt lên bờ một mỏng như cánh đào hồng thắm kia một nụ hôn thật khẽ nhưng ngọt. Thiên Bình hơn bất ngờ trước hành động đó của cậu,sỡ sờ vài giây cô cũng chủ động đáp lại nụ hôn đó. Ánh sáng phía cuối đường hầm khiến hai người cùng những người khác thấy chói mắt, Song xiết chặt tay Bình Nhi hét lớn lên trong gió:
“Thiên Bình, cậu làm bạn gái mình nhé có được không?”
Cô đỏ mặt rồi cũng lên tiếng đáp “ Mình đồng ý!”
Chỉ ba từ đó thôi cũng khiến hai trái tim như xích lại gần nhap, ấm áp như cùng chung nhịp đập rộn ràng của hạnh phúc.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
69 chương
35 chương
9 chương
42 chương
20 chương