Cảm giác tê dại càng rõ ràng hơn khi ý thức trở về với hắn.Từ từ mở cặp mắt nặng trĩu cố nhìn rõ xung quanh mới phát giác 2 tay bị còng treo trên thanh cửa sổ nhỏ, xung quanh có nhiều đồ vật cũ giống như cái kho vật dụng. Hắn cố thoát ra khỏi cái còng, ngước lên nhìn mới thấy đây chính là còng của hắn. Hắn phi ! thể loại gì thế này. - Vô ích thôi – nãy giờ anh dựa lưng vào cái tủ gỗ cũ, một tay để ngay ngực một tay cầm li rượu. - Mau thả ông ra ! - Nếu thế thì không cần tốn công đem về. - Bắt giữ người trái phép là có tội lại còn bắt ngay cảnh sát chắc mi cũng muốn ăn cơm tù rồi – Dật Hy khinh bỉ nó. - Nếu có bằng chứng rồi hẵng nói - Ta chính là bằng chứng – hắn giương mắt nhìn anh. Thừa Phong mỉm cười, chưa có tên nào nhìn thẳng anh đến hai lần như tên cảnh sát này. Nhìn cũng thanh tú cùng làn da mật ong khỏe khoắn, anh nhìn biết bao nhiêu người từ đàn ông đến đàn bà không kẻ nào không sợ anh. Kẻ tình nguyện leo lên gường anh không thiếu, chính là kẻ nào cũng ngoan ngoãn khiến anh rất chán. Nhớ lại cặp mông ai đó nếu mây mưa trên gường cộng thêm tính không coi ai ra gì kia hẳn là thú vui mới. Khóe miệng hơi nhếch lên. Bất giác anh nhận ra điều kì lại vừa nghĩ, xem ra là dư âm của việc cả ngày chưa phát tiết. - Này, ta có được ăn hay không? – Dật Hy hỏi - Đòi cả ăn, đói tới vậy – anh cười. - Phải, tên khốn mau thả ta ra, ngươi bắt ta với ý gì, ta là cảnh sát. - Hừm, tôi biết, nhưng anh phải hợp tác với tôi thì cuộc gặp này mới mau chóng kết thúc. - Mau mau, ông đây vừa đói vừa khát. - Thật ra cũng chẳng quan trọng gì, chỉ hỏi anh gặp kẻ đưa anh USB khi nào. - Khi nào cái khỉ khô gì là, hắn đụng trúng ta, thiệt xui xẻo – Dật Hy tức giận nói. - Đơn giản thế à? - Chứ ngươi nghĩ là sao, mau mau thả ta ra. Đáp lại hắn là cái cười nhạt của Thừa phong. Không xong rồi, tên đó chắc chắn sẽ không thả hắn ra phải tìm cách gì đó. Khỉ thật sao lúc đó không đâm chết tên đó để giờ lâm vào cảnh này. Thấy Dật Hy im lặng không la lối gì nữa anh cảm thấy không ổn. Dật Hy cúi đầu xuống. Thừa Phong biết chắc chắn là có âm mưu gì đó, anh chính là muốn xem đại thúc đây giở trò gì. Anh lại gần hắn. - Thế nào rồi? – anh mỉm cười. - Ta muốn nói nhỏ với ngươi. Thấy Thừa Phong trong tầm ngắm hắn liền co chân đá hông anh, nhưng núi cao có núi khác cao hơn chính là hắn không biết ông chủ Thừa Phong đã kịp chuẩn bị. Kế hoạch bất thành, hắn không bỏ cuộc liền dùng sức co 2 chân kẹp lấy eo Thừa Phong mạnh mẽ đập tới. Cái hắn không ngờ là mình nhắm hụt nên đầu đập thẳng vào vai Thừa Phong khiến anh nhíu mày, hắn vẫn nhất định không bỏ cuộc lại chuẩn bị một phát nữa. Lần này ông chủ Thừa Phong nhanh tay túm tóc hắn kéo ra sau cùng thân người ép hắn vào tường làm 2 chân hắn không thể thả xuống hết mà dừng ở hai bên hông hai bắp đùi anh. - Đúng là mèo hoang hay múa vuốt bậy bạ - anh gắt gao túm tóc hắn khiến hắn ngước mặt lên. Thật mất mặt, hắn chẳng ốm yếu gì thân hình cân đối cao 1m8 khỏe mạnh không thua ai vậy mà hôm nay lại lâm cảnh đáng xấu hổ thế này. Bại dưới tay một thằng nhỏ hơn mình 5-6 tuổi. Còn Thừa Phong như tìm được món đồ chơi mới thú vị, một con mèo hoang hung dữ, xem ra hôm nay rất vui đi. - Ngài cảnh sát, anh thử thách lòng kiên nhẫn của tôi quá đấy, chuyện bàn tay tôi còn chưa tính sổ vậy mà dám tái phạm – anh nhìn khuôn mặt không chút sợ hãi kia. - Phi ! ông đây hối hận không đâm chết mày. - Xem ra không dạy dỗ không hiểu chuyện đi. - Có giỏi đấu tay đôi với ông, mày còn là thằng đàn ông sao? - Hừ, đâu nhất thiết phải đánh mới là đàn ông, trẻ con. - Tao thấy mày chính là không phải đàn ông, thằng hèn, tao thấy mày không dám rồi đồ đàn bà. Anh kéo tóc Dật Hy làm hắn ngửa đầu lên, kề sát tai hắn. - Tôi cho anh biết thế nào là đàn ông.