Anh kéo miếng băng keo dán miệng Dật Hy xuống - Thả tao ra – Dật Hy giận dữ trừng anh - Tên kia đâu? - Tao không biết, khôn hồn mau thả ra nếu không đừng trách - Sao? Nhào vào cắn hả? – Thừa Phong cười khinh - Hừ ! Không dư thừa, Dật Hy chợt xông vào người Thừa Phong, may anh phản ứng nhanh vội lui ra né được cú đấm của hắn. Dật Hy xoay người đá tên bên hông, lại nhanh tay đấm thêm 1 tên nhào tới. Dật Hy là người phòng xa, hắn luôn để một mảnh lưỡi lam trong lòng đế phía sau gót giày do hắn tự chế. Vừa nãy cố ý quỳ thẳng người để tay bị trói có thể mò lưỡi dao sau gót giày và nhanh chóng cắt sợi dây. Trong khi đánh mấy tên vệ sĩ, hắn với được con dao trên bàn ăn lao về phía Thừa Phong. Anh cũng không phải hạng gà mờ nên tránh dễ dàng còn thuận thế đá vào bụng hắn. Do đau, hắn hơi gập người một tay ôm bụng. Thừa Phong thấy sơ hở liền nắm tay đang cầm dao của Dật Hy bẻ ra sau lưng hắn, tay còn lại từ sau ấn vai hắn đẩy về phía trước. Mặt Dật Hy bị áp đến đau và cảm nhận được sự lạnh lẽo của tấm sắt tường chiếc thuyền. ( "tường" hơi kì ah c ) Không biết thiên thời địa lợi thế nào cặp mông của hắn dính vào phần phía dưới của Thừa Phong. Vì cố chống cự vô tình cọ xát phần đó của anh, cộng thêm trước đó anh còn chưa thỏa mãn do kẻ nào đó bị bắt nhầm. Trong mắt anh hiện một tia thú vị, ngay lúc đó Dật Hy không chịu thua liền co chân đạp loạn xạ trúng chân Thừa Phong. Anh nhăn mày lực tay đè hắn có phần lỏng để hắn đổi ngược tình thế. Dật Hy xoay người chém vào mu bàn tay anh rồi nhanh chóng chạy ra cánh cửa kế hắn không xa. Hắn chạy ra boong tàu, nhìn xung quanh toàn nước, hắn bây giờ rất gấp muốn thoát khỏi đây, mà thoát khỏi đây thì đương nhiên phải nhảy rồi. Mấy tên vệ sĩ đang đuổi tới buộc hắn phải nhảy, chúng cũng định nhảy nhưng Thừa Phong ngăn lại - Ông chủ, để hắn đi như vậy sao? – Hàn Triết băng vết thương cho anh - Chưa biết hắn biết được bao nhiêu, để xem – anh nhìn vào thẻ cảnh sát trên mặt sàn Một ngày sau, phòng cảnh sát trưởng - Cái gì, mất rồi ? – cảnh sát trưởng ngưng ăn đĩa mì - Mất rồi – Dật Hy dựa lưng vào ghế salon khoanh tay trước ngực nhăn mày nói - Làm thế nào lại mất? cậu lại gây chuyện gì thế - Mất thẻ thôi bất quá làm lại ,gây chuyện gì chứ, phiền phức - Chú biết cậu là người cẩn thận chưa từng mất gì, thôi thôi mất thì làm lại vẫn được may là còn huy hiệu là được - Thiệt phiền phức Đúng là khốn kiếp, hắn nuốt không trôi cục tức này, hắn thề sẽ bẻ cổ nếu gặp lại tên đó. Tối đó may mắn có một cái thuyền đánh cá ngang qua chứ nếu không hắn chết không ai biết. Nhắc là nổi gân máu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn thấy không đơn giản như thế. Tên miệng còn hôi sữa đó không phải tầm thường xem ra cũng có thế lực mấy tên vệ sĩ gọi bằng ông chủ gì đó. Hắn xâu chuỗi lại đoán có thể là tên khiến hắn bị bắt phản bội và đồng thời lấy đi bí mật gì đó của tên miệng hôi sữa kia. Chẳng lẽ chúng là xã hội đen hay băng nhóm ngầm gì đó? Dật Hy nhếch miệng cười như tìm được đồ chơi thú vị Ông đây sẽ tống chúng mày vào tù ngồi bốc lịch! Hắn đang chìm đắm trong mơ tưởng lập được công, được tặng huy chương, được thăng cấp còn có tiền lương cao ngất. - Dật Hy cậu có nghe nói tới tập đoàn Dương thị chưa? – cảnh sát trưởng lên tiếng - Biết, là tập đoàn lớn nhất nhì trong giới kinh doanh, mà thế thì liên quan quái gì tôi? - Hình như họ đang mở một công ti chi nhánh ở khu chúng ta, chú nhắc cậu tránh được người của họ thì cứ tránh - Tại sao? Lỡ chúng phạm pháp thì sao? Bắt tôi đứng nhìn, phi! - Sếp đặc biệt căn dặn đấy, cậu làm trái thì tới tôi cũng không giúp được đâu - …. Phi ! lũ nhà giàu, ỷ có quyền thế một chút là ngông lên. Nhưng đến cấp trên còn hạ lệnh thì tập đoàn này cũng chẳng đơn giản. Tạm gác lại mấy chuyện đau đầu, hắn sau khi tuần tra xong thì về nhà. Vừa về nhà chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì ai đó túm hắn cùng khăn bịch miệng hắn - Chào ngài cảnh sát – Thừa Phong cười Dật Hy chỉ kịp trợn mắt thấy nụ cười ma quỷ đó rồi từ từ mất ý thức ngã xuống sàn nhà.