Đầu gối Thừa Phong nâng lên cọ sát hạ thân Dật Hy. - Mày…..định làm gì? - Anh nói xem – Thừa Phong liếm cằm hắn. - Thằng điên, ông đây là đàn ông – hắn nhăn mày cố quay mặt tránh nhưng vì tóc đều bị nắm hắn vẫn là khó chịu. - Yên tâm nhất định anh sẽ rất sướng – anh nhìn hắn cười. Nói xong anh liền cúi xuống ngậm lấy môi có phần khô của hắn, anh mạnh mẽ mút lấy môi hắn còn hắn ngoài trợn mắt vẫn là trợn mắt quyết cắn chặt răng. Chân Thừa Phong cọ áp đáy quần hắn làm hắn hơi hé miệng thì ngay lập tức anh đưa lưỡi vào mở khoang miệng vừa mút vừa dò xét bên trong. Dật Hy đột ngột cắn anh, vị máu hòa lẫn với nước bọt của hai người khi Thừa Phong dời đi thì kéo ra một đường chỉ mỏng từ môi hắn. - Mẹ ngươi, thằng bệnh hoạn. - Đúng là lì lợm – anh kéo cà vạt xuống cột miệng hắn. Rồi nhanh chóng cởi quần dài của hắn, thuận tay kéo đứt cả hàng nút áo. Còn lại trên người Dật Hy là cái áo sơ mi trắng. Ngực cùng hạ thân trơ trong không khí cảm nhận được gió lạnh đến run người, nhưng hắn trong đầu chỉ có tức giận vô cùng tức giận. - Không tệ - Thừa Phong nhìn đánh giá - Từ đầu tới giờ anh tặng tôi không ít quà, giờ Thừa Phong này đáp lễ - anh lấy ra một con dao bỏ túi, từ từ di chuyển từ mặt xuống eo hắn. Mảnh dao bén lạnh lẽo chạm vào da thịt làm Dật Hy khẽ né tránh, Thừa Phong lại di chuyển lên hướng lòng bàn tay hắn không thương tiếc đâm thẳng vào. - Mm…m…- nỗi đau đập thẳng vào dây thần kinh của hắn. Thừa Phong vứt con dao đi dùng tay nắm lấy hạ thân của Dật Hy bắt đầu di chuyển.. Dật Hy muốn né tránh nhưng không thể thoát khỏi, chỉ vài giây hắn cảm nhận được cả đau đớn và khoái cảm. Hắn phỉ ! không thể trưng bộ dạng này cho tên khốn đó coi, hắn hơi co người cúi đầu che đi khuôn mặt. Anh có thể ngửi được mùi thơm của tóc Dật Hy là mùi dầu gội cùng mùi nắng nhẹ. Anh muốn thấy kẻ kiêu ngạo bị đùa giỡn có bộ dạng như thế nào. Một tay anh nâng cằm hắn lên, khuôn mặt lúc này của hắn khiến hắn vô cùng thích thú. Hàng lông mày nhíu lại cùng đôi mắt nhắm chặt đôi gò má ửng đỏ, không hiểu sao ông chủ Thừa Phong chỉ muốn chà đạp muốn thấy nhiều biểu cảm của hắn. Anh kéo cà vạt xuống ngay lặp tức bá đạo hôn lên đôi môi đã ướt kia. Cảm thấy đạo lực nơi cánh tay chỗ hạ thân càng thêm mạnh mẽ tăng tốc độ, đầu óc hắn như bị chia phối, cơ thể mềm nhũn, khoái cảm ập tới khiến hắn không chống đỡ nổi hắn đã phóng ra. - Xem nó run chưa này, đừng nói anh chưa từng tự an ủi mình – anh mỉn cười nói. - …tao…tao không đồi ….bại như mày…. - Vậy sao? – vừa nói anh nâng hai chân hắn lên để hai bên hông. - Mày….mày đụng vào ông, tao liều mạng với mày. - Đúng là trời sinh để đàn ông thao – anh bóp cặp ông căng tròn của hắn đánh giá. - Ma…mày….ah..hư….- hắn cảm nhận được ngón tay xâm nhập nơi hậu đình. - Tiết kiệm sức đi, cho tôi nghe tiếng rên của anh – Thừa Phong liếm mút vành tai hắn. - Bỏ ra, thằng khốn, Mm…m – lại thêm mấy ngón trong khi hắn đang nói. Thừa Phong cảm thấy chính mình cũng trướng lắm rồi. Anh không chần chừ một phát đâm vào. - Ah…ah..ah..hư…ha…- Dật Hy ngước mặt hút ngụm khí cơ thể như co rút vô tình siết chặt hậu đình. - Con mẹ nó, thả lòng – anh cũng chẳng khá hơn gì khi bị siết đến đau, may là mới vào một nửa. - Rút….rút ra…- Dật Hy cố gắng gượng chống lại sự dày vò thể xác. - Mẹ nó,….ngoan thả lỏng, kết thúc nhanh thôi – anh bắt đầu nhẹ nhàng rút ra. - Mm…ah….hừm- hắn cắn chặt môi nhất quyết không để mình rên rỉ. Vừa nãy may là có dùng dịch của Dật Hy nên cũng không khó khăn lắm, anh từ từ di chuyển hông mình. Đau đớn lan truyền toàn thân, hắn hoàn toàn mất sức lực kháng cự chỉ cắn chặt môi. Thừa Phong không để ý nhiều chỉ chú tâm ra vào bên trong Dật Hy, có khi từ từ rút ra rồi đột ngột đâm mạnh, triệt để khơi dậy khoái cảm của Dật Hy làm hắn bắn ra. - Chưa gì đã bắn, lão già anh cũng thoải mái quá nhỉ - anh luận động nhanh hơn mạnh hơn. - Uhm…..ah….mm…m…- hắn bị bất ngờ rên thành tiếng, hai chân định khép lại tránh sự tác động của Thừa Phong nhưng quên mất, hắn làm thế làm Thừa Phong nghĩ do hắn đang khiêu khích câu dẫn nên mới dùng hai chân siết eo anh. - Tiểu dâm đãng – anh rút cà vạt cột vào hạ thân lần thứ 2 ngẩng đầu của hắn không cho bắn. - Ngươi…..làm gì – hắn mệt mỏi thều thào. - Dâm đãng trời sinh, xem ta trừng trị ngươi – anh cười đểu. - Dừng…..dừng lại – hắn ngước lên. Đâp vào mắt anh là khuôn mặt ửng đỏ đôi môi khẽ mở làm cho nước dãi chảy ra khóe miệng, cùng đôi mắt hiện tầng nước mỏng trông rất đáng thương. Còn Dật Hy chỉ biết vì không thể bắn ra bên dưới trướng đến đau, đầu hắn gục lên vai Thừa Phong, hắn cảm nhận được nên hướng cổ anh cắn một ngụm. Thừa Phong đâm mạnh vào nơi nhạy cảm sâu bên trong hắn khiến hắn từ bỏ ý định. Dật Hy đến giới hạn tiếp tục gục lên vai anh, hắn không còn biết trời trăng gì chỉ biết là cần bắn ra, hắn hơi nâng đầu hướng dưới lỗ tai Thừa Phong nói. - Hưm….mm …cho ta bắn... - …..hừ…!!! Thừa Phong bắn dòng dịch nóng vào người Dật Hy. Anh trừng mắt nhìn khuôn mặt thở dốc khó khăn trên vai anh. Mẹ nó, anh bắn vì lời nói của một lão già, điều này làm anh tức giận. - Đêm nay ngươi đừng hòng được bắn.