Cẩm Y Dạ Hành

Chương 98 : Lên kế hoạch

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu “Huynh đệ, Trầm Thiên hộ truyền đến tin tức, đã thông báo đến các trạm gác ven đường, nói chúng ta chuẩn bị giao dịch”. Đi ra ngoài bận rộn nửa ngày, Tây Môn Khánh vào phòng Hạ Tầm, không chút khách khí cầm chén trà lên, uống một hớp lớn, lau lau miệng nói: “Trên dưới một trăm cỗ xe ngựa, Tạ viên ngoại cùng cảm thấy khó giải quyết, hắn muốn chúng ta vào lúc nhập quan tìm kiếm một chỗ, đưa hàng hóa đến rồi ngừng lại ở đó, sau đó phân ra từng nhóm đưa tới đây, rồi mới thông qua đường bộ và đường thủy vận ra ngoài, như vậy mà nói, chúng ta phải tự mình đi Lô Long Khẩu một chuyến, trước tìm địa điếm an trí tốt, sau đó lại ước định cụ thể ngày giao dịch”. Hạ Tầm từ trên giường nhảy xuống dưới đất: “Thông báo cho Lạp Khắc Thân chuẩn bị bắt đầu vận chuyền, từ Cáp Thứ Mãng đi vào Lô Long Khẩu, hai nơi cũng có một khoảng cách đủ để bọn họ đi vài ngày”. Tây Môn Khánh nói: “Chúng ta trước đi thông báo cho Lạp Khắc Thân, sau đó lập tức ra khỏi thành”. Hạ Tầm nói:“Cần trả phòng không?” Tây Môn Khánh nói:“Không cần, chúng ta mang chút ít thịt khô, bánh gạo, nước uống và rượu trắng, giao dịch xong còn phải về đây, chờ xe hàng hóa cuối cùng bình yên vận qua nơi này, rồi mới theo đó quay về”. Tiếng kèn thê lương vang lên, theo đó còn có thanh âm hò hét làm cho lòng người rung động, tiếng vó ngựa chắn động cánh đồng tuyết, phảng phất như một hồi tiếng trống dày đặc, dần dần tăng thêm, trở nên cao vút, bốn lộ kị binh nhẹ như một mạng lưới, ở trên cánh đồng tuyết chạy như bay, xua đuổi những động vật thất kinh hướng đến về chính giữa tụ lại. Mùi tên giống như lưu tinh, bắt đầu đã có người đuổi bắn những dã thú đã bốn phía đều là địch, lưới săn thú bắt đầu khép lại. Trên chỗ cao có rải rác vài cái lều Mông Cổ, vài hán tử mặc áo bào da dê dài rộng đứng ở đó, xa xa nhìn tộc nhân đi săn, đến khi hoàn thành việc vây kín, cuối cùng bắt đầu đuổi giết, mới một lần nữa ngồi xuống. Mọi người xúm lại trung tâm là Hi Nhật Ba Nhật, hắn đã giam lỏng phụ thân mềm yếu của hắn, Tộc trưởng Bột Nhật Thiếp Xích Na giờ đây trên thực tế chính là một kẻ tù tội, bị giam lỏng một chỗ trong lều, do thân tín của Hi Nhật Ba Nhật trông giữ , vĩnh viễn không được đi ra, mỗi ngày chỉ là cho ít thực phẩm cam đoan sẽ không chết đói mà thôi. Hi Nhật Ba Nhật dã tâm bừng bừng đã thay thế địa vị phụ thân hắn, đối ngoại tuyên bố Bột Nhật Dán Xích đã ốm chết, dựa theo tập tục của bọn họ, tiếp thu địa vị, quyền lực, tài sản cùng với tất cả thể thiếp của phụ thân. Ngồi ở bên trái hắn, là một lão nhân tuổi rất lớn, nếu như không nhìn kỹ, ngươi ta sẽ nghĩ hắn là một phụ nhân Mông cổ, tuy đã già nua, làn da so với lão nhân bình thường lại trắng sáng hơn rất nhiều, dưới hàm cùng không có chòm râu, trên mặt nếp nhăn xếp kín. phảng phất như một lão thái thái hiền lành. ‘Được!” “Được”. Hai người nói xong liên vội vàng đi ra ngoài. “Ô... Ô...” Hắn gọi là Tịch Nhật Câu Lực Cách, năm nay đã bảy mươi hai tuổi, nguyên là một Quản sự thái giám nổi danh nhất trong hoàng cung Bắc Nguyên. Ngồi ở bên trái Hi Nhật Ba Nhật, là một người tuổi còn trẻ, chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dáng người và tướng mạo so với vài đại hán Mông Cổ bên cạnh có vẻ văn nhược hơn một ít, thật ra thuật cười ngựa, đao pháp và tài bắn cung của hắn, ở trong bộ lạc đều là số một. Hắn là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên của Hi Nhật Ba Nhật, người nhiều mưu trí, đồng thời cùng là An Đáp anh em kết nghĩa. Hắn gọi là Đái Dụ Bân. Là người Hán. Là con cháu của khai quốc công thần Đại Nguyên, tuy hắn là người Hán , nhưng mà làm quan tại thời đại triều Nguyên, đối với triều Nguyên một lòng trung thành, một mực mưu toan phản công Bắc Bình, rất muốn tiến vào Trung Nguyên, khôi phục thiên hạ đại Nguyên. Hi Nhật Ba Nhật sau khi quyết tâm muốn làm một đại sự oanh oanh liệt liệt, phấn chắn quân tâm sĩ khí người Bắc Nguyên, hiệp công tìm nơi nương tựa Bôn Ni cố Tô Khắc Tề Hãn, cố gắng khôi phục uy vọng Thành Cát Tư Hằn ở trên cả thảo nguyên Mông cô, chỉnh hợp tất cả lộ quân đội giết trở lại Trung Nguyên, chính là do hắn bày ra và cố động, hắn mơ ước trở thành một công thần phục quốc Đại Nguyên , giống như tổ tiên hắn, đời đời làm quan, vinh hưởng vinh hoa. Mấy người khác là một ít trưởng lão cùng đầu lình có uy vọng trong bộ lạc, tuổi phố biến tương đối thấp, phần lớn là chênh lệch không nhiều so với Hi Nhật Ba Nhật. Hi Nhật Ba Nhật nói: “Mưu kế của ta là như thế này, lợi dụng cơ hội người Minh cùng chúng ta tiến hành giao dịch, chọn lựa một ít tinh anh trà trộn vào trong quan ải, bọn họ biết rõ, sau khi giao dịch chúng ta sẽ dừng lại mấy ngày, ở các vũng phụ cận xung quanh đây mua một ít lương thực, vải vóc, muối ăn, nồi sắt vận chuyển về, đây chính là cơ hội tốt của chúng ta. -Phần lớn các vùng, đã có rất nhiều người Mông Cổ cam tâm làm người Minh, còn có một vài người thậm chí cam chịu làm tay sai cho người Minh, tham gia quân đội của bọn họ, cùng chúng ta đối địch, đám người nước Minh kia đã quá quen thuộc, bởi vậy tướng mạo bên ngoài, chúng ta không cần che dấu quá nhiều, nhưng mà, giấy thông hành nhất định phải có”. Đái Dụ Bân nói: “Bất quá, cái này các ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta đã mua được hơn mười tờ giấy thông hành trống, bất cứ lúc nào cũng có thể điền tin tức cần thiết”. Hi Nhật Ba Nhật gật đầu nói: “Sau đó, chúng ta cần trà trộn vào đám đông. Lạp Khắc Thân một mực dùng thân phận thương nhân phần lớn thời gian ở trong thành, hắn sẽ tiếp ứng chúng ta, cùng giúp chúng ta an trí chỗ ở, sự tình kế tiếp, An Đáp, ngươi nói cho bọn họ nghe”. Đái Dụ Bân gật gật đầu. Nói: “Nhà của ta lúc trước đều là quan viên triều đình Đại Nguyên. Ngày xưa kiến tạo đại đô, trông nom thoát nước là do Đô Thủy Giám phụ trách thiết kế, lúc ấy Thủy giám Giám chính là Quách Thủ Kính đại nhân, mà tố tiên nhà ta, lúc ấy nhậm chức Thủy giám thừa, bản vẽ hệ thống thoát nước hoàng cung trong Thủy giám , đều là do vị tố tiên nhà ta này tại Thủy giám phụ trách vẽ và bảo quản. Một bộ phận bản vè hệ thống thoát nước trong hoàng thành, hiện tại nhà ta còn giữ lại”. Hắn rút yêu đao ra, vẽ lên trên mặt đất: “Chúng ta trà trộn vào phần lớn đều là từ phía sau, phải thừa dịp ban đêm thông qua đường ống thoát nước tiến vào hoàng cung, trong hoàng cung có một đường nước vào, hai đường thoát nước ra, ba đường ống này không liên quan với nhau. Hai cái ống thoát nước ra, một cái là để bài trừ vật dơ bẩn, đường ống nhỏ hẹp lại bẩn không thích hợp thông hành. Mà một cái khác chủ yếu là bài trừ nước từ máng xối, rộng rãi, mà lại tương đối sạch sẽ, chúng ta muốn lợi dụng, chính là đường ống này”. “Mọi người nhìn xem!” Hắn chăm chú nói: “Đường ống thoát nước này, ngoài cũng có cửa khống chế nước, khi mực nước ngoài thành cao hơn mực nước trong thành, sức nước bên ngoài nhiên tự đem cửa này đóng chặt, để phòng ngừa chảy ngược, hiện tại tự nhiên là không có vấn đề, chúng ta có thể dễ dàng ẩn đi vào. Ống thoát nước trong cao mà ngoài lại thấp, nhiều năm đất bồi, giờ phút này tuy là mùa đông, thoát nước không cần phải nhiều lắm cũng trơn ướt không chịu nối, cho nên chúng ta cần chuẩn bị giầy đặc chế cùng một ít công cụ leo lên, những thứ này, do Lạp Khắc Thân phần lớn thời gian ở trong thành an bài, chúng ta không cần quan tâm, sau khi tiến vào ống thoát nước, sẽ có rất nhiều đường rẽ, dày đặc như mạng nhện, nếu như không có bản vẽ, đến chết cùng không tìm ra đường được, vấn đề là, chúng ta trong tay có bản vẽ”. Mọi người đôi mắt trông chờ lắng nghe, một người đầu lình gọi là Hồ Lặc Căn hỏi: “Sau đó thì sao? Chúng ta xông vào hoàng cung, giết chết Chu Lệ?” Hi Nhật Ba Nhật ha ha cười nói: “Hồ Lặc Căn huynh đệ, ta đương nhiên hiểu rõ ngươi dũng mãnh giống như hùng sư, nhưng dựa vào mấy chục người xông vào hoàng cung làm thịt Yến vương, đây là chuyện không có khả năng, kế tiếp ra sao, Tịch Nhật Câu Lực Cách, ngươi tới nói Lão thái giám Bắc Nguyên ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Trong hoàng cung, xây bí đạo vốn là đều có, đây là quy củ xây cung điện từ xưa đến nay. Lão nô ban đầu ở trong nội cung, chính là người phụ trách định kỳ quét dọn giữ gìn bí đạo. Vào năm hai mươi tám. Minh quốc Đại tướng quân Từ Đạt dẫn binh đánh, quân đội Đại Nguyên chúng ta còn đang tranh quyền đoạt lợi tự giết lẫn nhau, đâu thể là đối thủ của người ta. Mắt thấy tình hình như thế, hoàng đế Huệ Tông liền quyết định, thối lui đến quan ngoại, dời đô đi nơi khác. Trước khi đi, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh chôn dấu lượng lớn hỏa dược cùng dầu ở trong bí đạo dưới hoàng cung, muốn đợi Từ Đạt công vào thành, khi xông vào hoàng cung, cho Từ Đạt và cả hoàng cung cùng nô thành phế tích. Lão nô lúc ấy chính là người nghe lệnh hoàng đế Huệ Tông an bài làm chuyện này. Nhưng hoàng thái tử điện hạ cùng vài vị đại thần đều cực lực phản đối. Hoàng đế Huệ Tông cùng thấy chúng ta chưa hẳn không có cơ hội lại đánh trở về, nếu như nổ hết hoàng cung, không còn mặt mũi nào nhìn mặt tổ tông, nên chuyện này đành bỏ qua. Cửa bí đạo bị lão nô một lần nữa phong bế, chỗ đó rất bí ấn, người lúc trước hiểu rõ bí đạo không đến mấy người, người hiểu rõ phía dưới chôn rất nhiều dầu và hỏa dược, đã ít lại càng thêm ít, hiện cho tới hôm nay, chỉ còn lại một mình lão nô...” Tịch Nhật Câu Lực Cách nói đến những người này, nhớ tới năm đó, không khỏi thốn thức lên. Hi Nhật Ba Nhật vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc, chờ làm thành cái đại sự này, người chính là đệ nhất công thần Đại Nguyên, đến lúc đó, Khả Hãn nhất định sẽ trọng dụng người, chờ chúng ta đánh về Trung Nguyên, người chính là nhân vật giống với Phác Bất Hoa, đệ nhất thái giám nội cung, uy phong hiển hách, dưới một người, trên vạn người”. Tịch Nhật Câu Lực Cách mỉm cười, lau nước mắt nói: “Chuyện tốt như vậy, lão nô cùng không dám nghĩ, lão nô chỉ mong chờ, đến lúc đó, cấp cho Hoàng Thượng một cơ hội để trở về”. Hi Nhật Ba Nhật đối với mọi người nói:“Kế hoạch này, do An Đáp cùng ta sau khi biết được thân phận bí mật của Tịch Nhật Câu Lực Cách đã nghĩ ra, đến lúc đó, chúng ta lợi dụng ống thoát nước lẻn vào hoàng cung, lại do Tịch Nhật Câu Lực Cách dẫn theo chúng ta mở bí đạo ra, sau đó... Hắn nhe răng cười một tiếng, tiếng cười đầy sát khí. Vài tên tâm phúc nhìn nhau, đạn hán tráng kiện bưu hãn người đầy lông hỏi: “Đại nhân, trong Yến vương phủ, chắc là ba bước một tốp, năm bước một trạm, chúng ta từ ống thoát nước lẻn vào cung, đi lên mặt đất, sau đó tìm kiếm cửa vào bí đạo, lộ trình một đoạn đường trong lúc này, tìm được cửa bí đạo, còn phải khai quật một phen, có thể bị người khác phát hiện ra hay không?” Hi Nhật Ba Nhật nhịn không được cười rộ lên nói: “Ngươi yên tâm, ta còn có an bài khác, lúc trước Lạp Khắc Thân vì ở lại trong thành, đã từng đem muội tử của hắn đưa vào Yến vương phủ làm cung nữ, hôm nay vừa vặn được ở trên trọng dụng, ha ha, dùng lời người Hán mà nói, cái này gọi là cái gì vô vô...” Đái Dụ Bân mỉm cười, tiếp lời nói: “Vô tâm trồng liễu liễu đã thành cây”. Hí Nhật Ba Nhật nói: “Đúng, vô tâm trồng liễu liễu đã thành cây. Ha ha...” Đại hán đầy lông lại hỏi: “Đại nhân, vậy chúng ta trèo đèo lội suối, cũng có thể lẻn vào Minh quốc cảnh nội. Làm gì cần phải dùng thủ đoạn này, còn phải đem lượng lớn da lông gân thú những thứ có thể làm quân giới hoàn mỹ bán cho bọn họ?” Hi Nhật Ba Nhật nói: “Vốn ta cùng muốn vượt qua sơn lĩnh là được. Nhưng mà, Tịch Nhật Câu Lực Cách đã lớn tuổi, người đi rất chậm, mà kế hoạch này của chúng ta lại không thể thiếu người, còn nữa, vẫn là An Đáp nhấc nhở ta, chờ chúng ta đại công cáo thành, phải lập tức nhố trại khởi hành, đi tìm nơi nương tựa đại hằn, đến lúc đó tất cả những thứ vướng víu đều là xoong chảo chum vại, đi như thế nào được? Nếu như muốn từ bỏ những thứ đó, không bằng đổi những da lông gân thú lấy tài vật, đem đi tương lại có chỗ hữu dụng”. Mọi người nghe xong liên tục gật đầu, Đái Dụ Bân hưng phấn đứng lên, cố động nói: “Các vị ngẫm lại xem, chờ ngày chúng ta đại công cáo thành, một nửa đại đô bị hủy trong hòa diễm ngập trời, cái này phải chết bao nhiêu người? Đến lúc đó Yến vương, Yến vương phi, Yến vương tử, cả Yến vương nhất mạch tất cả đều hóa thành than, tin tức này truyền ra, đem lại phấn chấn cỡ nào? Chuyện này nhất định có thể trọng chắn sĩ khí Đại Nguyên ta!” Hắn quơ nấm tay, mặt mày đỏ bừng có phần dữ tợn nói: “Đến lúc đó, chúng ta tập hợp lại, giết trở về Trung Nguyên, đoạt lại sơn hà cấm tó!” “Tập hợp lại, giết trở về Trung Nguyên, đoạt lại sơn hà cẩm tú!” Trong tiếng hô hét thề thốt, đám người tộc nhân đã giục ngựa chạy tới mang theo con mồi còn máu. Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan