Cẩm Y Dạ Hành
Chương 97 : Bí mật khó nói
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu
Hai đoàn người gặp thoáng qua, các nữ quyến hơi nhường về một phía bên đường, Tạ Truyền Trung và Trầm Thiên hộ đi phía trước, không nói gì, chỉ là hướng về phía cô nương bánh nướng kính cẩn chấp tay hành lễ, giống hệt với lễ của vãn bối.
Bánh nướng cô nương không nhìn hắn, trên mặt còn đọng lại nụ cười yếu ớt, dáng người uyến chuyến đi qua, cặp mất như nước mùa thu cùng ánh mắt Hạ Tầm đan xen vào nhau.
Bánh nướng cô nương đang mặc áo da lông cáo đen, chuyên giữ ấm ngực cổ, chân đi giày da hươu nhỏ, lông mi tinh tế thật dài, sóng mắt mị lệ như sóng nước, giống như một vị tiên tử. Hai bên gặp thoáng qua, cặp môi đỏ mọng của nàng không dễ dàng phát giác có chút hơi cong lên. Bông tuyết ở giữa hai người lượn lờ bay xuống, Hạ Tầm nhàn nhạt cười cười, không nói gì, hai người không nói lời nào cứ thế đi qua.
Bánh nướng cô nương trong lòng giật mình, nàng vừa đi lướt qua thì Hạ Tầm lộ ra một tia nhìn mia mai, một tia hiểu rõ tự nhiên hiện lên trong đầu nàng: “Quả nhiên, hắn mới là nam nhân uy hiếp lớn nhất đối với mình, hắn phát hiện cái gì? Hắn nhìn thấu cái gì?”
Hạ Tầm trong lòng khẩn trương tự hỏi: “Ta từ Tế Nam đi, nàng cùng từ Tế Nam đi, ta xuất hiện ở Tạ gia đại viện, nàng cùng xuất hiện ở Tạ gia đại viện, đây là trùng hợp, hay là... Nàng cùng việc ta làm có quan hệ hay không?”
“Vị cô nương kia là?”
Người hỏi là Trầm Thiên hộ, nữ tử xinh đẹp đều làm nam nhân chú ý tới.
“A, đó là trưởng bối trong tộc Tạ mỗ”.
Tạ Truyền Trung trên mặt lộ ra chút thần sắc rụt rè: “Tạ mỗ là hậu duệ Trần quận Tạ thị, vị cô nương kia tuổi tuy nhỏ nhưng ở Tạ gia đứng trong hàng chữ Vũ tử tôn y theo Tạ thị gia phả sấp xếp, muôn đời thừa mưa móc, truyền đứng nghĩ thủ đức, nàng mang trên người chữ Vũ, tổ phụ Tạ mỗ cùng là người có chữ Vũ, cùng nàng bối phận ngang nhau”.
Trần Thiên hộ đầu tiên lộ ra thần sắc kỳ lạ, sau đó nghiêm nghị thành kính nói: “Thì ra Tạ viên ngoại đúng là xuất thân từ Trần quận Tạ thị? Thất kính, thất kính”.
Tạ Truyền Trung chắp tay cảm ơn: “Không dám, không dám, Trầm đại nhân khách khí.., khách khí... Ha ha ha.
“Hai người bọn họ tại sao lại ở chỗ này..
Nam Phi Phi đuổi theo bánh nướng cô nương, thần sắc lộ ra một chút bối rối.
Bánh nướng cô nương ung dung thản nhiên, hơi cúi đầu nói: “Bọn họ không phải là người cửa hàng da ở Từ Châu đến Bắc Bình đỏi tiền nợ sao?”
Nam Phi Phi nói: “Làm sao có thể? Tạ lão tài thiếu nợ một món tiền nhỏ như vậy? Kể cả thiếu tiền đi chăng nữa, sao lại coi họ như khách quý?”
Bánh nướng cô nương cười lạnh: “Điều đó nghĩa là, bọn họ có thân phận khác không cho chúng ta biết”.
Không chờ Nam Phi Phi nói tiếp, bánh nướng cô nương liền giống như vô ý hướng về phía Hoàng thị hỏi: “Mấy vị khách vừa rồi là ai?”
Hoàng thị nhe răng cười nói: “Ai mà biết được. Bẳng hữu của lão gia chuyên bàn chuyện buôn bán, tôn tức phụ cùng không được nghe”.
Bánh nướng cô nương ánh mắt vừa chuyến, thân thể đột nhiên dừng lại nói: “À, ta nhớ ra rồi, vừa nãy đi qua đường trông thấy một ngôi chùa tên Quy Nguyên tự. Phi Phi, chúng ta đến chùa đi dạo, thuận tiện đốt nén hương”.
Hoàng thị vội vàng nói: cô nãi nãi.., tôn tức cùng người đi”.
Bánh nướng cô nương nhẹ nhàng cười: “Không cần, ta vào trong chùa thắp hương.., cùng không cầu điều gì, chỉ là rời xa nhà, trong lòng có phần không yên, dâng hương một lát, nghe chút Phật âm, cầu cho lòng yên tình, chỉ đem Phi Phi theo là được rồi, vẫn ở trong thành Bắc Bình, còn sợ nguy hiểm sao?” Hoàng thị nghe xong không dám không tuân theo, vội vàng phân phó: “Nhanh một chút, chuẩn bị cho cô nãi nãi đàn hương lễ chúc loại tốt nhất, thêm một trăm xâu tiền nhang đèn”.
“Hạ lão đệ, bánh nướng tỷ muội... Là Trần quận Tạ thị?”
“Ngươi tin sao?”
“Ổ.., trần quận Tạ thị lúc trước hiển hách hơn mười mấy đời, từng là đại gia tộc đứng thứ hai ở Giang Nam gần với Vương thị, cho tới nay không người nào không biết, nhưng từ Đường Tống đến nay, lại đã suy sụp, nàng nói mình là hậu duệ Tạ thị, cùng chưa hẳn không có khả năng”.
Hạ Tầm nói: “Đạo lý đúng là như vậy, nhưng đã ở trong gia tộc có truyền thống cao quý, lại phải keo kiệt đến nỗi phải ăn bánh nướng dưa muối, vì gom góp tiền đi đường mà còn phải may vá quần áo?”
Tây Môn Khánh lường lự nói: “Cái này... xác thực làm cho người ta trăm mối vẫn không có cách giải”.
Hạ Tầm cười nói: “Không cần giải, ta mới tung ra một cái mồi. Nếu như trong lòng nàng thực sự có quỷ, chắc chắn phải nhanh đuổi theo chúng ta”.
Tây Môn Khánh hơi hơi quay đầu nhìn, khuôn mặt lập tức giãn ra cười nói: “Quả nhiên có vấn đề, nàng đến kìa, vừa rồi một câu đều không nói, ngươi tung cái mồi gì?”
Hạ Tầm nói: “Nếu trong lòng nàng quả nhiên có quỷ, sợ nhất chỉnh là chúng ta nói chuyện khi đi cùng nàng trên đường với Tạ Truyền Trung, nếu như thế, không bằng chủ động giải quyết, ta sao? Ha ha, chỉ là nhìn một lượt vào mắt nàng mà thôi”.
Tây Môn Khánh hiểu ý, cười hề hề nói: “Vị cô nương này làm thế nào mà bổ cứu đây? Chăng lẽ lại là hy sinh nhan sắc?”
Hắn không có ý tốt gì liếc mắt về phía hạ thể Hạ Tầm: “Huynh đệ, chăm sóc tốt cho tiểu huynh đệ của ngươi nhé”.
Hạ Tầm trong lòng chợt động nói: “Chốc lát nữa. Ngươi tránh đi một lúc, ta đến dò xét ý định của nàng”.
Tây Môn Khánh lập tức kêu lên: “Không được rồi, ngươi gặp sắc lập tức quên nghĩa nha”.
Hạ Tầm nói: “Ngươi đứng ở gần, người ta có nhìn đến ngươi lần nào không? Ngươi dẫn dắt tiểu nha đầu kia đi, ta thuận tiện cùng nàng nói chuyện”.
Tây Môn Khánh lập tức chuyển giận thành vui: “Ừm. Nhỏ không nhịn thì không thành chuyện lớn, tốt nhất là lừa gạt, ha ha, cứ làm như vậy”.
Hai người một mặt nói, một mặt đi vào ngõ nhỏ yên lặng vắng người, bánh nướng cô nương dẫn theo tiểu nha hoàn Nam Phi Phi bước nhanh đuổi theo gọi: “Hai vị xin dừng bước”.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh dừng lại xoay người nhìn các nàng mỉm cười, bánh nướng cô nương đuổi theo, mặt phấn trầm xuống, uy nghiêm nói: “Vừa rồi ta nghe chất tôn Tạ Truyền Trung nói, hai người các ngươi tới đây cùng hắn bàn việc buôn bán? Hừ! Các ngươi không phải hảo kế ở cửa hàng da Từ Châu sao, rốt cuộc đối với Tạ gia có mưu đồ gì?”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Không sai, ta dùng thân phận giả. Nhưng mà, thân phận chân chính của chúng ta, Tạ viên ngoại thừa biết, Tạ cô nãi nãi. Hắn chưa nói cho cô nghe sao?”
Bánh nướng cô nương vừa nghe xong trong lòng lập tức hoảng hốt. Nàng vốn tưởng mình biết thân phận đối phương, cùng là thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có thể dùng cái này uy hiếp đối phương không nói lung tung, Nhưng không thể nghĩ ra được đối phương lại không sợ, đến lúc này chính mình ngược lại cảm thấy chột dạ.
Nàng cùng bởi vì chuẩn bị thật lâu. Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, vô cùng lo được lo mất, nếu không cùng không vội vàng đuổi theo, hôm nay Hạ Tầm một ngụm nói toạc ra chỗ sơ sót của nàng, làm nàng lâm vào thế bị động, không khỏi hối hận mình quá thất sách.
Hạ Tầm hướng đến Tây Môn Khánh nháy mắt, tây Môn Khánh ngầm hiểu, cười ha ha nói: “Bánh nướng muội muội, đã lâu không gặp nha! Xin mời đi cùng ta nói chuyện, tỷ tỷ cô tựa như có chút lời tri âm muốn nói cùng với huynh đệ của ta”.
Nam Phi Phi trừng mắt liếc hắn, vừa muốn nói chuyện, bánh nướng cô nương đã nói:“Phi Phi, ta muốn cùng với vị Hạ huynh này một mình nói chuyện”.
Nam Phi Phi nghe xong, liền oán hận liếc đôi mắt về phía Tây Môn Khánh, sau đó xoay người về phía đường bên cạnh bước đi, Tây Môn Khánh chà chà đôi tay, lập tức kích động đuổi theo.
Hạ Tầm cùng bánh nướng cô nương đối diện mà đứng, đôi tay tiêu sái phủi phủi vài bông tuyết bám trên đầu vai, cười nói:“Ta vẫn không thể một mực gọi cô là bánh nướng cô nương, phương danh cô nương, hôm nay có thể cho ta biết được chưa?”
“Ta họ Tạ, Tạ Vũ Phi”.
“Ổ.., tạ Vũ Phi. Nam Phi Phi, không biết song phi cô nương bay tới Bắc Bình, muốn làm cái gì vậy?”
Tạ Vũ Phi nghe không hiểu lời vui đùa của hắn. Mặt mỉm cười nói:“Ta là tộc nhân Trần quận Tạ thị, tạ Truyền Trung tới tìm thân nhân, Tạ thị nhất môn ta hôm nay nhân khẩu đơn bạc, bốn cô nương liền thay mặt huynh trưởng Bắc thượng tìm tòi đến tột cùng, nếu như xác định thân phận của hắn. Mới cho hắn quy tông nhận tố, ghi vào gia phả, cái này có vấn đề gì?”.
Hạ Tầm nguyên bản còn tưởng rằng nàng là mạo nhận dòng họ, đến gia đình Tạ lão tài tống tiền, không ngờ lại nghe thấy một đáp án như vậy, Hạ Tầm hơi suy tư, không khói bừng tinh đại ngộ, cười lên ha hả:“Ta hiểu rồi, cô căn bản không phải tộc nhân Tạ thị, chí là có thể nói Tạ viên ngoại có tiền muốn cầu thân thế xuất thân, cho nên muốn mạo nhận Trần quận Tạ thị, tới cửa nhận thức người thân để lừa gạt tiền tài, phải không? Ha ha ha...”
Hạ Tầm cười vài tiếng, tiếng cười đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Tạ cô nương trong mắt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là giật mình, cuối cùng là mia mai cười lạnh, ánh mất kia biến hóa giống như đúc ánh mắt vừa rồi chính mình sóng vai đi qua cố ý làm cho nàng sinh nghĩ, hắn đột nhiên ý thức được dự đoán của chính mình xảy ra vấn đề, thần sắc biến hóa của Tạ cô nương đã nói cho hắn biết rất rõ ràng: Nàng thật sự xác thực, chính là hậu nhân đến từ Tạ thị Trần quận.
Tạ Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi lừa ta! Ngươi cố ý thả câu ta!”
Lúc này ngạc nhiên đối lại là Hạ Tầm: “Ta lừa cô cái gì?”.
Tạ Vũ Phi oán hận nói:“Vừa rồi sóng vai đi qua. Ngươi cố ý lộ ra loại ánh mất, để cho ta nghĩ lầm ngươi biết một số thứ, ngươi cố ý dẫn ta đi ra đuổi theo ngươi, để cho ta tự lòi đuôi có phải không?”.
Hạ Tầm thong dong xuống, mỉm cười nói: “Không sai, thật ra ta căn bản không phải thần tiên sống biết hết ý định của cô, ta cố ý lộ cái kia ánh mắt, chính là muốn cho cô nghĩ lầm ta biết bí mật của cô, nếu như trong lòng cô không có quỷ, căn bản không cần để ý tới ta. Nhưng thật đáng tiếc, cô đuổi tới, cô nương, trong lòng cô có quỷ, là cái gì vậy?”
Tạ Vũ Phi hận không thể nhào lên cắn một miếng thịt trên người hắn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn cô nương trong lòng bằng phăng, sáng giữa nhật nguyệt, nào có cái quỷ gì!”
Hạ Tầm vung vung tay nói: “Vàng thật không sợ lửa, trong lòng cô không có quỷ, ta có thể làm gì cô? Nhưng cô nương đuổi theo, không phải trong lòng không có quỷ, chẳng lẽ là bởi vì một ánh mắt của ta khiến cho cô nương xuân tâm nhộn nhạo, cho nên đuổi theo muốn cùng ta chàng chàng thiếp thiếp, nhu tình mật ý một phen sao?”
Tạ Vũ Phi cắn môi không nói. Nàng đột nhiên phát hiện, không thể cãi lý với quỷ tiểu tử trước mặt này, mình rất dễ dàng bị hắn trêu chọc làm tâm tình bất ổn, kích động hi nộ vô thường, cùng rất dễ dàng lộ ra dấu vết. Một khi vô ý tự nhiên sẽ rơi vào cái bẫy hắn bày ra, cho nên cái gì cũng phải nghĩ rồi mới nói.
Hạ Tầm không chịu buông tha nàng, hắn hơi nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kỳ quái, cô đã là Tạ thị tộc nhân hàng thật giá thật, tới khảo chứng một người chủ động nhận tô quy tông có phải thật sự là con cháu Tạ thị hay không, đây vốn là sự tình hiển nhiên, cô tại sao lại phải chột dạ cái gì?”
Tạ Vũ Phi sắc mặt có phần trắng bệch, cắn răng không nói lời nào, sợ nói thêm một câu nữa, bị hắn moi ra bí mật.
Hạ Tầm nhớ tới biểu hiện trên đường đi của các nàng, lại liên tưởng đến mấy tình cảnh diễn ra, trong lòng linh quang lóe, đột nhiên thất thanh nói: “A!! Ta hiểu rồi!”
Tạ Vũ Phi thân thể mềm mại chắn động, đột nhiên tiến lên trước một bước, kliân trương hỏi: “Ngươi rõ ràng cái gì? Nói!”
Hạ Tầm cười nói: “Đánh chết ta cùng không nói, cô còn chưa dùng mỹ nhân kế mà”.
Tạ Vũ Phi thân thể lại là chắn động, có chút chột dạ hỏi: “Cái.., cái gì mà mỹ nhàn kế?”
Hạ Tầm nói:“Đương nhiên là ờ trước cửa hiệu cầm đồ nhỏ ở huyện Bình Nguyên, cô đã dùng qua mỹ nhân kế với Cổ Chu cố Nhị gia”.
Tạ Vũ Phi kinh hãi hỏi: “Ngươi... Làm sao ngươi biết chuyện đó?”
Hạ Tầm nói:“Bởi vì, ta lúc ấy đang ở gần đó, nấp ở dưới chân tường, nghe được rành mạch, thấy rõ ràng tận mắt”.
Mặt Tạ Vũ Phi đỏ một trận, rồi trắng một trận, vừa thẹn lại vừa tức, một lúc sau, đột nhiên nhấc váy lên, chân đá ra, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi là đồ vương bát đản! Bổn cô nương liều mạng với ngươi”.
“Này này này...”
Hạ Tầm nắm chặt lấy cố tay nàng, chỉ cảm thấy cố tay thiếu nữ này tình tế, nấm chặt thật sự không chịu nối: “Không cần phải đá, là do cô tự mình chột dạ, không phải muốn đuôi theo tra rõ ràng sao, thật ra ta căn bản không quan tâm cô tới đây làm cái gì”.
Tạ Vũ Phi lập tức tình táo lại, thân thể dừng lại hỏi: “Thật sao?”
Hạ Tầm nghiêm mặt nói: “Đương nhiên thật!”
Tạ Vũ Phi có chút hồ nghĩ nhìn vào mặt hắn, sau hồi lâu mới nói: “Ta phải làm như thế nào mới có thể tin tưởng ngươi?”
Hạ Tầm nháy mắt mấy cái nói: “Không bằng lấy thân báo đáp?”
Tạ Vũ Phi khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt lại trừng lên. Mi mắt nhấp nháy, khiêu khích nhìn hắn hỏi: “Ngươi dám muốn ta?”
Hạ Tầm nhìn là biết nàng trong bộ dáng kiều mỵ ẩn chứa dã tính, trong lòng không khỏi rung động, lại thở dài nói: “Không dám, ta sợ cô đem ta đi bán...”
“Hừ! Còn không thả ta ra!”
Hạ Tầm lúc này mới biết mình còn nắm tay nàng, vội vàng buông ra, Tạ Vũ Phi xoay xoay cổ tay, liếc qua mặt hắn nói: “Tạ viên ngoại mặc dù biết thân phận của ngươi, nhưng ta hiểu rõ, thân phận của ngươi vẫn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngươi nếu nói ra một lời bất lợi với ta, ta sẽ đi quan phủ tố giác ngươi sử dụng giấy thông hành giả, ngươi nên nhớ ta không sợ người nào nghiệm chứng thân phận mình”.
Hạ Tầm vuốt cằm nói:“Cô nương yên tâm”.
Tạ Vũ Phi hừ lạnh một tiếng nói: “Tốt, ngươi phát tài của ngươi, ta kiếm tiền của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Liếc mắt một cái là định!”
Tạ Vũ Phi xoay người muốn đi, thân thể bỗng đứng lại, có chút lường lự quay đầu nhìn về phía hắn hỏi: “Ngươi... Ngươi thật đoán ra ta lo lắng cái gì?”
Hạ Tầm dừng thật sâu trên mặt nàng nói: “Nếu như ta không đoán sai, cô chột dạ, sợ không phải là vì Tạ viên ngoại, cô lừa gạt.., cùng không phải Tạ viên ngoại, mà là..
Tạ Vũ Phi nhìn vào mắt hắn. Rõ ràng thấy được một chút đồng tình và giải thích, trong ánh mắt đầy sự thiện ý, đâm thật sâu vào nội tâm nàng, nàng đột nhiên quay đầu, thét to: “Ngươi không được nói!”
Nói xong liền bước nhanh đi ra.
Khoảnh khắc nàng xoay người, hai hàng nước mất óng ánh phiêu nhiên chảy xuống, chui vào trong tuyết trắng, lặng lẽ không người nào nhìn thấy.
Hạ Tầm nhìn theo bóng lưng nàng nhẹ nhàng thở dài. xoay người đi về hướng ngõ nhỏ.
Trong hẻm nhỏ Nam Phi Phi không biết đang nói cái gì, vừa nói vừa rơi nước mất, Tây Môn Khánh ở một bên gấp đến độ giống như con thoi, chạy quanh nàng liên tục an ủi, lại từ trong tay áo lấy ra khăn tay đưa lên. Lại từ trong ngực lấy ra một xếp tiền giấy nhét qua, Phi Phi cô nương không cần đẩy ra, Tây Môn Khánh cố ý đưa đến. Hai người đùn đấy nhún nhường, Hạ Tầm quẹo vào ngô nhỏ thì chứng kiến một màn tình cảnh này.
“Khụ, cao huynh!”
Hạ Tầm vừa gọi, tây Môn Khánh vội vàng đem tiền nhét vào trong tay Nam cô nương, rồi quay mặt sang Hạ Tầm, Hạ Tầm nói: “Không có việc gì, chúng ta cần phải đi”.
Nam Phi Phi lau lau nước mắt, vội vàng đi qua bên người Hạ Tầm, nhìn nàng đi qua. Lại nhìn Tây Môn Khánh đi tới, Hạ Tầm bất đắc dĩ thở đài nói: “Lão huynh! Ngươi cùng đã trưởng thành, người ta nói cái gì ngươi cùng tin sao? Nói đi, ngươi lại nghe chuyện xưa thể thảm gì đó, để cho người ta lừa gạt bao nhiêu tiền rồi?”
“Ngươi cho ta ngốc sao?”
Tây Môn Khánh mặt đầy chua xót đồng tình đột nhiên biến mất, cười hắc hắc, gian trá nói: “Trọng điểm không phải ở chỗ ngươi tin hay không tin, mà là ở tại nàng tin tưởng những gì ngươi tin, có đôi khi có hại chính là chiếm tiện nghĩ, thủ đoạn cầm nữ nhân vào tay, lão đệ, ngươi còn phải theo ta học nhiều một chút, hừ, hừ hừ!”
Tây Môn Khánh dương dương đắc ý, ngẩng đâu cất bước.
Nam Phi Phi đuổi theo Tạ Vũ Phi, ha ha cười nói: “Cao Thăng quả nhiên là tên ngu ngốc, nếu mỗi ngày gặp được hắn, bốn cô nương sẽ phát tài. A? Người làm sao vậy? Vừa rồi người khóc?”
Tạ Vũ Phi nghiêng đầu sang chỗ khác, mang theo giọng mùi nói: “Không có”.
Nam Phi Phi con mắt chuyển mấy vòng hỏi: “Họ Hạ không có khi dễ người chứ? Hắn rốt cuộc phát hiện ra cái gì?”
“Không có chuyện gì, người này không có ý xấu, sẽ không làm hỏng đại sự của chúng ta”.
Nam Phi Phi kinh ngạc nói: “Hắn nói người cùng tin?”
Tạ Vũ Phi nói: “Ta nhìn ra được, hắn có thể tin”.
Nam Phi Phi không nói, hai người trong đầu buồn bực bước đi một hồi,
Nam Phi Phi đột nhiên kéo kéo bả vai nàng: “Này, người không phải vừa ý tên kia chứ?”
Tạ Vũ Phi kinh ngạc nhìn sang nói: “Làm sao có thể, ta đã hứa với người khác rồi”.
Nam Phi Phi nói: “Đúng vậy đúng vậy, đã hứa với người khác, gọi là Dương Húc phải không? Hì hì hì, ngươi mới sinh ra đã đem người ta dọa chạy, vừa chạy đã qua nhiều năm, tin tức đều không có, sống chết không biết, cái này gọi là đã hứa với người ta sao? Người thật muốn nghe theo lời nói của ca ca mọt sách của người, cứ vì hắn mà thủ tiết sống như vậy sao?”
Tạ Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói tên hắn trước mặt ta! Tên vương bát đản kia, ngươi có một ngàn một vạn cái lý do, ngươi lăn lộn nếu không được như ý, cũng phải gửi phong thư trở về chứ? Muốn hay không muốn người ta, ngươi chỉ cần nói một câu, ngay cả cái rắm cùng không phóng một cái! Bảo ta bị người cười là không có một ai, đem nam nhân của mình đều dọa chạy, tên vương bát đản đáng giết ngàn vạn lần, đừng để cho ta gặp được hắn, vừa nhìn thấy hắn ta lập tức thiến hắn!”
Nam Phi Phi che cái miệng anh đào nhỏ, giật mình mở to mắt hỏi: “Vậy người chăng phải muốn thủ tiết sống sao?”
Tạ Vũ Phi oán hận nói: “Thủ cái rắm! Ta một ngày sẽ cho hắn cắm sừng!!”
Nam Phi Phi cười khanh khách, tạ Vũ Phi oán hận liếc mắt qua nói: “Cười cái gì cười, người đầu tiên ta câu dẫn chính là nam nhân của ngươi đó”.
Nam Phi Phi nhún vai nói:“Không sao cả, cho người thì cho người, chúng ta chăng phải đã nói muốn làm tỷ muội cả đời sao, ta không ngại để cho người làm muội muội của ta”.
Tạ Vũ Phi mỉm cười, đưa tay nói: “Nói hưu nói vượn, xem ta kéo miệng ngươi…”
Hai nữ nhi cười cười nói nói chạy đi...
Tây Môn Khánh và Hạ Tầm vừa đi vừa hỏi: “Tìm ra cái gì?”
Hạ Tầm nói: “Không sao, là việc cá nhân của nàng, cùng việc chúng ta đang làm không quan hệ”.
“A? Nói như vậy, nàng thật sự là hậu nhân Trần quận Tạ thị?”
“Ừm. Hẳn là không sai, chu tước kiều biên dã thảo hoa, ô y hạng khấu tịch dương tà, trước đây cao sang quyền quý, nay rơi vào gia đình dân chúng tầm thường. Ài, nàng có nỗi khổ tâm của nàng, chúng ta không cần phải để ý tới”.
Tây Môn Khánh ngẫm nghĩ, kêu lên: “Đúng rồi, ta đã nghe ngươi nói, vị hôn thê của ngươi chính là người Trần quận Tạ thị? Cùng nàng tuổi tác tương đương? Chăng lẽ..
Hạ Tầm cười nói: “Không phải nàng, trần quận Tạ thị truyền đến nay, khai chỉ tán diệp, con cháu khắp thiên hạ, sao có thể đi ra một họ Tạ chính là nàng? Cô nương này gọi là Tạ Vũ Phi, không phải cô gái mà ta đã đính hôn”.
Tây Môn Khánh nói: “Nhưng ngươi giờ đây gọi là Hạ Tầm. Nàng không thể đổi tên sao?”
Hạ Tầm nói:“Nàng vốn chỉnh là hậu nhân Trần quận Tạ thị, còn đối tên làm cái gì? Tạ Truyền Trung muốn nhận tổ quy tông, sao có thể đối với dòng họ đều không có rõ ràng, mạo muội mời một cái hàng giả đến? Cô nương này bản lãnh gạt người rất cao minh, thật thật giả giả, vừa rồi khó phân biệt, nàng sẽ không dễ dàng để lộ ra điếm yếu để người ta động chân tay đâu”.
Tây Môn Khánh nói: “Đúng, cùng đúng... ài, thật ra nàng nếu thật là vị hôn thê của ngươi mới tốt, trông cùng đã thanh tó động lòng người như vậy, ngươi thật có diễm phúc”.
Hạ Tầm tiếp lời nói: “Kể từ đó, ngươi sẽ có cơ hội tiếp cận Phi Phi cô nương?”
Tây Môn Khánh bị hắn nói trúng tâm sự, nét mặt già nhịn không được hơi đỏ hồng lên, nở nụ cười hắc hắc.
“A!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện khác cùng thể loại
249 chương
58 chương
59 chương
830 chương
491 chương
57 chương