Cẩm Y Dạ Hành

Chương 99 : Âm soa dương thác

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu “Minh Nhi, Minh Nhi, mau đến xem xem, tỷ phu mang theo thứ gì tốt đến cho muội nè”. Chu Lệ kích động tiến vào khuê phòng Minh Nhi, gọi nhũ danh của nàng cười nói. “Tỷ phu mang thứ gì tốt đến đây?” Đang nằm lỳ ở trên giường cùng tỷ tỷ nói chuyện phiếm. Minh Nhi từ trong nệm gấm thoáng cái liền ngồi dậy, một đôi mất to giống như nho đen chớp chớp, có phần hưng phấn. Chu Lệ đưa cánh tay một mực dấu ở sau lưng ra, dương dương đắc ý nói: “Này, muội xem xem, xinh đẹp không? Hắc hắc, một cái là da cáo đen, đen như mực nhuộm, một cái là da tuyết hồ, như tuyết trắng. Muội nhìn một cái, bộ quần áo da lông xinh đẹp lần trước muội tả, muốn làm một cái, tỷ phu vẫn để ở trong lòng, hai bộ da này là Hàn Đô Chỉ Huy đưa cho tỷ phu, tỷ phu tặng cho muội, một cái trắng, một cái đen, làm ra y phục nhất định rất đẹp”. Nụ cười trên mặt Minh Nhi biến mất, chu miệng, một câu không nói, quay người lại úp sấp trên giường, đem bóng lưng ném cho tỷ phu, căn bản là lờ hắn đi. “Này? Đây là hành động gì?” Yến vương không hiểu vì sao nhìn qua phu nhân của hắn, Yến vương phi mím môi cười cười, lườm hắn một cái nói: ‘‘Chàng đó, đến hiến vật quý, lấy cái gì không lấy, lại đi lấy da hồ”. Yến vương càng thêm buồn bực: “Da hồ thì làm sao, đây không phải thứ Minh Nhi muốn sao. Lão Hàn vừa đưa cho ta, ta đã lập tức nghĩ đến Minh Nhi”. Yến vương phi đi qua, tiếp nhận da hồ trong tay hắn, thấp giọng nói: “Nha đầu Minh Nhi kia vẫn cố chấp, yêu mến thứ gì đó, sẽ không thay đổi”. Nàng chỉ lên giường, nhỏ giọng nói: “Này, nhìn thấy không? Hai ngày trước đi hàng da Tạ thị, vật tiểu nha đầu nhìn trúng cùng là da hồ, là da hỏa hồ ly, đỏ tươi như lửa, xác thực xinh đẹp. Đáng tiếc, đã có chủ nhân, chỉ bao nhiêu tiền người ta cùng không bán, tiểu nha đầu vừa quên cái không thoải mái này, chàng lại. Chu Lệ ánh mắt choáng váng, nhỏ giọng than thờ nói: “Ta sao biết được, giờ đây điều chỉnh thế nào? Hay là nàng đi dỗ chút, tiểu tố tông này ta cùng không thể trêu vào”. Vợ chồng Chu Lệ quan hệ phi thường tốt, lúc bọn họ thành thân, một người mười sáu, một người mười bốn, một người là hoàng tử đương triều, một người là tướng môn hổ nữ, hai người từ mối tình đầu kết làm vợ chồng, có thể nói là thanh mai trúc mã, tình cảm cực kỳ nồng ấm, Chu Lệ mặc dù cũng có phi tần bên cạnh, nhưng sự yêu mến chỉ dành cho một mình Từ phi, Chu Lệ giờ đây có ba trai năm gái, tất cả đều là một mình Từ phi sinh, bởi vậy có thể thấy được tình cảm của hai người. Nghe xong lời trượng phu nói, Từ phi cười nói: “Đứa nhỏ này tính tình hay thay đối, trừ khi nghĩ thông suốt, thiếp cùng không thể khuyến được. À.., không bằng chúng ta sắp xếp thời gian, cùng nó đi săn, nếu có thể săn được hỏa hồ ly đương nhiên tốt, cho dù săn không được, đi ra ngoài chạy nhảy, vui chơi một chút, nó chắc chắn sẽ vui vẻ, đứa nhỏ này.. Từ Minh Nhi một mực dựng thăng lỗ tai lặng lẽ nghe tỷ tỷ tỷ phu kề tai nói nhỏ, nghe đến chuyện muốn dẫn nàng đi săn, đã giả bộ không thể được nữa , nàng lập tức bỏ dậy, vỗ tay kêu lên: “Tốt, tốt, vậy chúng ta ngày mai đi ngay!” Bành Tử Kỳ mặc một thân nam trang, đơn thương độc mã vào thành Bắc Bình. Nàng chạy đến từ Tế Nam. Nàng trước đi huyện Dương Cốc, gặp được tẩu tử Tiểu Đông, biết được Hạ Tầm cùng Tây Môn Khánh đi Tế Nam, sau khi hỏi rõ tên chỗ ở của bọn họ, nàng lại phi ngựa về Tế Nam, kết quả tốn công vô ích, rơi vào đường cùng lúc này mới trực tiếp hướng Bắc Bình mà đến, trên đường gặp tuyết lớn, trì hoãn hai ngày ở khách điếm, hôm nay khó khăn lắm mới vào được thành. Bắc Bình đã từng là một đô thành của quốc gia, địa giới rất rộng, dân cư đông đúc, nàng vừa không có thân phận quan phương, vừa địa hải sinh người đường xa đến, làm thế nào tìm được người? Qua nửa ngày, Bành Tử Kỳ phát giác tiếp tục như vậy căn bản chính là tìm kim đáy biển, nói không chừng đến khi Hạ Tầm xong xuôi trở về Thanh châu, nàng còn đang đi dạo khắp nơi trong thành Bắc Bình hai mắt nhìn khắp nơi. Rơi vào đường cùng, Bành Tử Kỳ đành phải vận dụng lực lượng mà nàng không muốn dễ dàng động tới. Nàng tìm một cửa hàng cấp bậc không tính cao, nhưng mà giá tiền khá tốt, cảm giác cùng không tệ, khách nhân đến dùng cơm rất nhiều, nàng ngồi ngay tại một cái bàn trước cửa chính, gọi ít rượu và thức ăn, hai cái chén, tự mình dùng một cái chén, cái chén khác bên trên để ngang một chiếc đùa, chiếc khác gác lên, bày ở phía trước đồ ăn, dường như một người đang ăn cơm, rãnh rỗi nhàm chán tùy ý bầy đặt. Rất nhanh, có một đại hán rảnh rỗi chú ý tới, hắn đứng xa dò xét Bành Tử Kỳ một hồi, lại cùng một người bạn nói nhỏ vài câu, loanh quanh đi tới, đứng đối diện với Bành Tử Kỳ, kéo ghế qua ngồi lên, cười hắc hắc, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy thấp giọng khè nói: “ứ nê nguyên tự hỗn độn khải”. Bành Tử Kỳ cùng không ngẩng đầu lên. gắp món ăn, thấp giọng đáp: “Bạch liên nhất hiện thịnh thế cử”. Đại hán rảnh rỗi thần sắc hòa hoãn, lại hỏi: “Huynh đệ từ nơi nào đến?” “Thanh châu”. “Bạch Liên mở ra ngàn vạn đóa, không biết sinh ra từ cành nào?” Hai người một mặt nói, một mặt lặng lẽ làm ra thủ thế, hỏi thăm một phen, người nọ xác định thân phận nàng xong, thần sắc đầy hòa khí đứng đậy: “Không biết huynh đệ có chuyện gì, cần các huynh đệ Bắc Bình hỗ trợ?” Bành Tử Kỳ nói: “Ta muốn tìm hai người, bọn họ hẳn là ở trong khách sạn tại Bắc Bình, nhưng một mình huynh đệ, thật sự không tìm kiếm được”. “Ừm. Bọn họ tên họ là gì?” “Một người tên là Dương Húc, một người tên là Tây Môn Khánh”. “Là địch là bạn?” “Cái này...” Bành đại cô nương chần chở một chút: “Nói là địch? Vạn nhất bọn họ cao hứng, giúp đỡ động thủ bắt người làm sao bây giờ? Nói là bạn? Bằng hữu của mình, lại có thể không biết nơi ở, ngươi từ ngàn dặm xa xôi đuôi theo làm cái gì? Cùng không thể nói là nam nhân Bành đại tiểu thư nghĩ đến?” Bành Tử Kỳ do dự một chút, mới nói: “Chỉ cần có thể xác định bọn họ địa chỉ là tốt rồi, sự việc còn lại tiểu đệ một mình có thể lo liệu”. Đại hán rảnh rỗi cười nói: “Được rồi! Ta lập tức báo lên. Mời Hương chủ hạ lệnh, phân phó huynh đệ bản đàn giúp ngươi tìm người. Một khi có tin tức phải đưa đến nơi nào?” Bành Tử Kỳ nói: “Ta sẽ ở tại khách sạn đối diện”. Nói xong bàn tay lật lại, đưa qua một xấp tiền giấy: “Các huynh đệ bản địa lao động vất vả, tiểu đệ băn khoăn, chút tiền này, cầm lấy đi uống một ngụm trà.”. Đại hán rảnh rỗi một tay đè lại, vẻ mặt cợt nhả thần sắc không đồi nói: “Mọi người đồng khí liên chỉ, huynh đệ một môn, theo lý nên hỗ trợ. Nếu làm như thế này, vậy quá khách khí”. Bành Tử Kỳ mở miệng cười: “Ta hiểu rõ, số tiền kia không phải tạ lễ, ta biết các huynh đệ cùng không dễ dàng, tất cả mọi người đều có chuyện riêng, giúp đỡ ta tìm người của mình, cái này sẽ làm trì hoãn sinh kế, còn nữa. Muốn tìm người, muốn nghe ngóng, nếu là tiểu đệ không có tiền, vậy mặt đày nhờ ơn , tiểu đệ dư dả, ngươi khiêm nhượng như vậy, có phải mới tính là khách khí không?” Đại hán rảnh rỗi ngẫm nghĩ, mặt giãn ra cười nói: “Như thế ta sẽ không khách khí rồi. Bành huynh chỉ cần chờ tin tức của chúng ta, chỉ cần hai người kia còn ở tại Bắc Bình, chúng ta nhất định đào được ra, cáo từ!” “Tạm biệt!”. Bành Tử Kỳ hơi hơi vuốt cằm rồi cầm chén rượu lên, ngửa cố lên trời dốc xuống, một đôi mắt tinh tường lập tức càng sáng thêm... Trong Lô Long Khấu, Hạ Tầm và Tây Môn Khánh cùng leo lên trên một ngọn núi. Hai người đều mặc quần áo da dê già thích hợp với việc vận động, thanh giáp khổ, xà cạp da thú. ủng da hố, trong tay lại cầm mộc trượng gỗ xáo ,dưới sườn dắt bội đao, đó là để đề phòng dã thú. Tuyết lớn như vậy, một khi gặp được dã thú đi ra kiếm ăn, rất khó đi tiếp. Lúc lên núi là thời điểm tuyết đang rơi xuống. Giờ phút này tuyết đã ngừng, khấp nơi một mảng trắng xoá, trên bầu trời ráng hồng phủ kín, đứng ở đỉnh núi, gió mạnh gào thét, cuồng phong lướt qua, quét đến vụn tuyết nhắm cổ áo người ta mà chui vào trong, tuy hai người đội mũ che tai, trên mặt dùng vải bông che lại, vẫn bị cuồng phong thổi làm cho nheo mắt lại. Đứng ở chỗ này nhìn ra ngoài, ngọn núi trắng phau chạy dài không ngừng, hình thành một mảng dãy núi dài hẹp màu trắng, từng ngọn núi, cao thấp chằng chịt, hiếm trở khác nhau, xa xa nhìn lại, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn. Dưới ngọn núi sừng sững vô tận, toàn bộ rừng cây biến thành màu trắng, người thú tuyệt tích, bên này, là Trung Nguyên đại địa, bên kia núi, là cánh đồng hoang vu rậm rạp, đó là thiên hạ của người Hồ. “Ngươi xem. Nơi đó chính là Lô Long Quan”. Theo phương hướng Tây Môn Khánh chỉ, Hạ Tầm nheo mắt lại, mới phát hiện trong sơn cốc trắng xoá có một chỗ mơ hồ lộ ra cờ xí Đại Minh, lại cận thận dò xét một hồi, mới mơ hồ nhìn ra một đạo quan ải do con người xây dựng đã bị tuyết trắng bao trùm cùng với địa phương khác không phân biệt rõ lắm. “Người của bộ lạc Cáp Thứ Mãng đến sẽ đem hàng hóa từ nơi đó chở tới đây, xe chúng ta chia nhau ra khỏi thành, tập trung ở chỗ này tiếp nhận hàng hóa, nhưng mà trên dưới một trăm xe hàng tiến vào thành Bắc Bình, căn bản không thể gạt được tai mắt người khác, cho nên chúng ta tìm kiếm một chỗ, an trí những xe ngựa này, sau đó mỗi ngày cho một hai chục cỗ xe, từng nhóm qua về Bắc Bình, sau đó, Tạ Truyền Trung hiệp trợ chúng ta an bài thủy bộ hai đường mang thứ đó vận chuyến ra ngoài, chúng ta tọa trấn ở Bắc Bình, hộ tống đám hàng hóa cuối cùng rời đi”. Nghe Tây Môn Khánh giới thiệu xong. Hạ Tầm gật gật đầu: “Bộ phận xe ngựa lớn như vậy nghỉ ngơi ở dã ngoại ba năm ngày, thực vật thì còn dễ, chứ chịu được khí trời như thế này không?” Tây Môn Khánh nói: “Không có vấn đề, những xe ngựa kia đều quen chạy đường dài, trong hoang sơn dã địa hiểu rõ cách chiểu cố chính mình, vấn đề là tìm chỗ an toàn, có thể ấn giấu được nhiều xe ngựa như vậy, phải cản gió, ra vào thuận tiện, buổi tối nếu nhóm lửa sưởi ấm, cùng không bị người khác phát giác”. Hạ Tầm cười khổ nói: “Chỗ như vậy không dễ tìm, đi, chúng ta đi dạo bên kia thử”. Lại qua hồi lâu, hai người từ sườn núi đi qua một chỗ khác trên ngọn núi, vừa mới đứng lại, Hạ Tầm hai mắt sáng ngời, chỉ về phía trước nói: “Ngươi xem, nơi đó thế nào?” Tây Môn Khánh chăm chú nhìn lại, thấy phía trước là một cái sơn cốc rộng lớn, dạng hồ lô, cửa cốc hẹp, trong cốc lại cực rộng lớn bằng phẳng, mặt đất sáng bóng, đoán chừng là một con sông bị đóng băng, ba mặt núi vây quanh, trên sườn núi cổ thụ che trời khắp nơi, đã thành bức tường băng điêu, trắng phau phau không hề có sinh khí. Tây Môn Khánh mừng rỡ nói: “Sơn cốc này nhìn không tệ nha, rất phù hợp, đi, chúng ta qua đấy nhìn xem, tìm hiểu kỳ tuyến đường đi ra, đừng để đến khi giao dịch gặp cảnh tối lửa tất đèn lại đi lầm đường”. Hai người nói xong, bước thấp bước cao hướng về phía trong sơn cốc chạy đi. Lúc này, trên một chỗ rất cao tại ngọn núi phía sau bọn họ, xuất hiện một đám người, trong đó một người ăn mặc áo lông bạch hồ, quần lông bạch hồ, tai mù che da bạch hồ, cả người võ trang đầy đủ thoạt nhìn tựa như tiểu cô nương thỏ nhỏ lông xù, sôi nối chạy đến núi non rồi hơi đứng lại, đột nhiên kinh hô một tiếng, chỉ về phía Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đang gian nan bôn ba trong tuyết lớn nói: “Tỷ tỷ, người xem, nơi đó có hai người, cùng là đến đi săn sao?” Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan