Mỗi ngày Hà Nhất Triển gặp nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ không nhỡ rõ được từng người, nhưng ít nhiều anh vẫn có chút ấn tượng với tình địch đi ngang qua này. "Hà phu nhân, em nói xem bây giờ muốn thế nào?" "Muốn thế nào là sao?" "Em muốn bồi thường cho anh thế nào?" Hơi thở mát lạnh của người đàn ông tới gần, Ngôn Hâm vội vàng ngăn môi anh lại, "Anh không biết buổi tối trước hôm diễn ra hôn lễ chúng ta không được ở cùng nhau sao? Cho nên ~" cô cố ý dừng một chút, "Mẹ em muốn em về nhà, sau đó anh đến đón em." "Không được!" Hà Nhất Triển quyết đoán cự tuyệt. Anh lớn lên ở nước ngoài, không biết tập tục của Trung Quốc, đây chỉ là cách làm mê tín của các trưởng bối. Mỗi ngày anh đều phải ôm ôn hương nhuyễn ngọc mới ngủ được, nên một ngày cũng không muốn chờ đợi. Không biết đời này hai người có thể ở bên nhau bao lâu, sao có thể không nắm chắc mỗi giây mỗi phút ở chung được? "Anh nhịn một chút đi ~" Ngôn Hâm không nghĩ nhiều như thế, dù sao cũng chỉ một đêm thôi mà, phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần để chiến đấu chứ! Hà Nhất Triển nhíu chặt mi tâm, không thèm so đo với tình địch qua đường không biết từ đâu chui ra nữa, nhưng trong lòng vẫn ghen tuông quay cuồng, buồn bực không có chỗ phát tiết, đành phải trừng phạt cô vợ nhỏ không nghe lời trước mắt. "Sau này không được ngồi xe của người đàn ông khác!" "Làm gì có cơ hội, nếu Hà tiên sinh có chuyện gì cũng thẳng thắn thành khẩn thì nói chuyện với nhau có thể xúc tiến tình cảm thân mật giữa phu thê đó." Ngôn Hâm cảm thấy bọn họ ở bên nhau không phải hôn thì chính là "làm"...... Mỗi lần cô nói chuyện Hà Nhất Triển cũng chỉ biết nói "Được", nếu không thì chính là "Có anh ở đây rồi". Cho nên bọn họ cần phải bồi dưỡng thói quen nói chuyện tốt đẹp này mới được. "......Cà vạt của tài xế là Rose tặng đó." Im lặng thật lâu, Hà Nhất Triển nói một câu như thế, thấy sắc mặt của Ngôn Hâm mờ mịt, anh có lòng tốt nhắc nhở: "Cái lần trước em khen ấy." Đầu óc Ngôn Hâm xoay chuyển nhanh chóng, sắc mặt lập tức xầm xì: "Cái đó vốn tặng cho anh đúng không?" "Ừ." "...... Thật ra Quý Dao không chỉ đưa em về một lần, lúc anh và Rose đi tham gia party, cũng là anh ấy đưa em về nhà." "Ngôn! Hâm!" Được rồi, có lẽ chủ ý này không được thỏa đáng. - -------- Hôn lễ của hai người cử hành đúng mùa hoa anh đào, suy xét đến tín ngưỡng của gia tộc Hà Nhất Triển, buổi sáng hai người làm lễ ở giáo đường, dưới sự chứng kiến của mục sư tuyên thệ trở thành vợ chồng, buổi tối lại đến khách sạn năm sao cao cấp mở trăm bàn tiệc chiêu đãi giới thượng lưu, thân hữu hai bên. Bên ngoài một trăm chiếc siêu xe hộ tống cô dâu đi một vòng thành phố B, giống như Hà Nhất Triển đoán, thu hút bao sự chú ý của người qua đường...... Trước đây Ngôn Hâm nghe những người có kinh nghiệm nói chắc chắn sẽ đói bụng, nên muốn ăn phải bắt chuẩn thời cơ. Ví dụ như khi người chủ trì đứng trên đài giới thiệu trưởng bối hai bên gia đình, cô sẽ ăn một cái bánh bao, lúc đổi lễ phục sẽ gắp một miếng thịt cho vào miệng...... Từ Tịch còn khẩn trương hơn cả cô: "Đừng ăn nữa!" Lễ phục này được làm theo số đo riêng. Quan trọng là đây chính là váy của Vera Wang đó! Đừng để bàn tay dính đầy dầu mỡ của em chạm vào lễ phục! "...... Em buồn ngủ quá..." Năm giờ sang Ngôn Hâm đã phải dậy, tuy có Hà Nhất Triển luôn ở bên chăm sóc, nhưng anh cũng có lúc lực bất tòng tâm, vì có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này tiếp cận anh, ai kính rượu cũng phải uống, Ngôn Hâm cũng không cẩn thận bị rót mấy chén, choáng váng chỉ muốn ngã lăn ra. Bởi vì thể lực của cô dâu không chống đỡ nổi nữa, Hà Nhất Triển cho người đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước, lúc về đến nhà đã là nửa đêm, Ngôn Hâm tắm rửa sạch sẽ, lấy quà kết hôn Lệ Lệ tặng mặc vào, ngã nhào lên giường ngủ say sưa. Lúc Hà Nhất Triển về đến nhà người đầy mùi rượu, mệt mỏi rã rời, trong nhà tối om, chắc là cô vợ nhỏ mệt quá nên quên không bật đèn. Không muốn mùi rượu làm cô khó chịu, anh đi tắm rửa trước, lúc bước ra thấy trên giường có một người phụ nữ nằm đưa lưng về phía anh. "Tiểu Hâm?" Bật đèn đầu giường lên, cảnh sắc diễm lệ trước mắt làm hơi thở của anh cứng lại. Hai sợi dây nhỏ xíu buộc hờ trên cổ không che lấp được cảnh xuân. Lật người Ngôn Hâm qua, Hà Nhất Triển giật mình. "Ưm......" Dưới thân là cảm giác ướt át quen thuộc, một con rắn lớn không ngừng ra vào nơi tư mật của cô, làm ái dịch chảy ra. Theo bản năng Ngôn Hâm ưỡn thẳng lưng, liền nghe rõ tiếng nuốt nước bọt ừng ực...... "Tâm can!" Hà Nhất Triển không kịp cởi quần áo của cô đã vội vàng tiến vào. Ngôn Hâm kêu rên một tiếng, mặc anh tiếp tục đong đưa. "Anh thích món quà này!" "Lệ Lệ... tặng......" Khó trách lúc trước biểu tình của Lệ Lệ lại đáng khinh như thế, còn muốn Hà Nhất Triển và cô cùng mở...... May mà cô xem trước! Nhìn phản ứng hưng phấn của người đàn ông nằm trên, cô bám vào bả vai rắn chắc của anh, chiếc áo ngực vừa trơn vừa lạnh cọ vào người làm cô không thoải mái, "Ân ân...... Em muốn ở trên..." Hà Nhất Triển ngồi bên mép giường nâng người cô dậy, mảnh vải nhỏ xíu phía dưới khó khăn lắm mới che đậy được cánh hoa bí ẩn bị anh lột ra vứt sang một bên, một bên ngực tròn trịa của Ngôn Hâm trượt ra khỏi áo lót. Màu tím oải hương cộng với ánh đèn mờ mờ giúp cô thêm phần quyến rũ, đặc biệt cái áo lót này... còn làm từ ren trong suốt...... Hà Nhất Triển hôn mà như muốn nuốt luôn Ngôn Hâm vào bụng, cách lớp vải mỏng manh anh xoa bóp ngực cô lúc mạnh lúc nhẹ, lại còn dùng sức ngậm lưỡi Ngôn Hâm khiến cô phát đau. Hai cái miệng không ngừng trao đổi chất lỏng trong miệng nhau, thỉnh thoảng anh lại triền miên quét qua từng tấc trong khoang miệng cô, cho đến khi cằm cô dính đầy nước miếng, anh mới khẽ liếm khóe miệng cô, ngừng đòi hỏi. "Thoải mái không? Tâm can..." Anh nhấn nhẹ vào hoa hạch đã hơi sưng lên của cô, khiến tiểu huyệt của cô kẹp chặt nơi nam tính của anh hơn. Ở bên nhau lâu như thế rồi, Ngôn Hâm càng ngày càng khiến anh mê muội, sao nơi nhỏ xíu ấy có thể chứa đựng được dục vọng to lớn của anh nhỉ? Anh chỉ mới tiến vào hai ngón tay mà đã cảm nhận được sự ướt át ấm áp như đang ngâm mình trong suối nước nóng, càng vào sâu càng nóng bỏng... "A! Anh, anh... rút ra......" Dục vọng của Hà Nhất Triển đã đủ thô rồi thế mà anh còn nhét thêm hai ngón tay vào nữa. Ngôn Hâm không chịu nổi khi mở rộng như vậy, khoái cảm dâng lên ào ạt. Bây giờ cô mới biết trước đây Hà Nhất Triển đã ôn nhu với cô cỡ nào, chưa bao giờ hoàn toàn chiếm hữu cô như lúc này...... Anh cố định eo cô lại, ép cô ngồi xuống sâu hơn, ngón cái chọc vào hoa hạch, ba ngón tay bên trong tiếp tục khuấy đảo. Anh biết cô sắp lên cao trào, vì khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự bất lực dưới ánh đèn mờ ảo, đôi tay rũ xuống. Hà Nhất Triển bắt đầu từng cú nhấp thật mạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Hâm ngẩng cao, cuối cùng rên lên một tiếng giống như con thú nhỏ. Da đầu anh tê dại, lưng cứng đơ, chỉ cảm thấy quy đầu của mình bị một cái miệng nhỏ mút chặt. Ngôn Hâm dựa vào người anh, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể thở phì phò cảm thụ khoái cảm cực hạn. "Tâm can...... của anh...." Hà Nhất Triển hôn lên gương mặt mướt mồ hôi của cô, cuối cùng đêm nay Ngôn Hâm đã hoàn toàn thuộc về anh. Tuy rất mệt, nhưng nhìn vợ yêu đã ngủ say, anh vẫn vui sướng vô cùng. Sống trên đời không cần quá xuất sắc, chỉ cần vui vẻ là được. Muốn vui vẻ cũng rất khó, mà muốn vui vẻ cùng người mình yêu lại là chuyện khó cầu suốt đời. Cuộc đời này của anh đã thỏa mãn rồi. =====