Sủng phi của tàn bạo vương gia
Chương 1
8:25 P.M
Ngoài khơi xa thuộc biển Atlantic, trên 1 chiếc du thuyền sang trọng có 4 người gồm 1 nam và 3 nữ, nhưng hình ảnh trên đó khiến người ta thật khiếp sợ: 1 cô gái có mái tóc ngắn mặc bộ đồ đen đang chĩa súng về phía cô gái mặc 1 bộ váy trắng đang ôm ngực đứng dựa vào lan can của du thuyền. Chiếc váy của cô đã bị nhuộm đỏ bởi máu, giống hệt như những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên nền tuyết trắng.
Lý Gia Nhiên tay trái ôm ngực còn tay kia tay nắm chặt vào lan can của du thuyền, thở hắt ra 1 hơi cô nhìn về phía Khổng Tước đang chĩa súng vào mình kia rồi lên tiếng:
- Chỉ vì danh hiệu đệ nhất sát thủ mà tình cảm bạn bè trong 13 năm cũng vứt bỏ ư, sau đó cô quay mặt sang đôi nam nữ đang cuốn lấy nhau kia:
- Lý Quý Nhu, cô hận tôi cướp mất cái danh đại tiểu thư Lý gia của cô, làm tuột mất cơ hội đính hôn cùng với... nói đến đây cô ngừng vài giây rồi nói tiếp, phải nói sao nhỉ a đúng rồi: đính hôn cùng với anh rể. Nói xong cô nhếch mép, cười mỉa mai với 3 người kia.
Khuôn mặt Lý Quý Nhu vặn vẹo, ánh mắt hận không thể băm cô(GN) ra làm trăm mảnh rồi vứt cho chó ăn nhưng rất nhanh đã bình ổn lại sau khi nhìn lên chàng trai bên cạnh, " không hổ danh là con của Kim Bích Châu, đúng là mẹ nào con nấy đều giả tạo như nhau, thế mới hỏi vì sao Quý Nhu và cô chỉ sinh cách nhau vỏn vẹn 1 tháng 14 ngày và cô thì được đặt tên đệm là Gia - tên đệm cho con thứ, còn người kia lại là Quý - tên đệm dành cho cả nam và nữ là con trưởng".
Khắc Mộ Thành hừ lạnh 1 tiếng:" sắp chết đến nơi còn mạnh mồm, trong trái tim của tôi chỉ có 1 mình Quý Nhu, vừa nói tay Khắc Mộ Thành ôm Quý Nhu mạnh hơn 1 chút. Chắc bây giờ cô thống khổ lắm nhỉ Lý Gia Nhiên, hahaha có ngày cô cũng không tin được độc đó là do tôi hạ đâu nhỉ, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì tôi đã chán ghét cô đến cực điểm. Hừ chim sẻ mà đòi lên làm phượng hoàng, cô đừng tưởng có họ ngoại là nguyên thủ quốc gia mà muốn làm gì thì làm, ba cô đâu có yêu mẹ cô, ông ta chỉ yêu một mình mẹ của Quý Nhu. Mà cô không về giúp họ ngoại của cô à, chậc chậc chắc bây giờ bị bắt vô tù hết rồi cũng chưa biết chừng mà nói thêm tất cả là do 1 tay tôi làm nên đấy, cảm giác thế nào? mà thôi cô chết đi làm mồi cho lũ súc sinh dưới kia còn tốt hơn đấy".
Nói xong anh ta quay sang Khổng Tước mà không để ý lũ cá mập lúc nãy bị máu của cô rớt xuống biển thu hút tới đây mà thay vào đó là mặt biển chuyển động heo hình vòng cung ngày 1 rõ rệt và có xu hướng lan rộng ra: Khổng Tước cô mau nổ súng đi, cô ta mà chết thì danh hiệu đó sẽ thuộc về cô, Và Khắc gia sẽ làm hậu thuẫn cho cô, cô thấy thế nào?
Khổng Tước liếc sang Khắc Mộ Thành rồi nhìn thẳng vào Lý Gia Nhiên: 1 lời đã định, thành giao.
Đoàng, 1 tiếng súng chát chúa vang lên. Lý Gia Nhiên nhìn xuống ngực trái - nơi viên đạn đi xuyên qua đó và rơi thẳng vào tâm của vòng tròn nước. Cô nở nụ cười chua chát rồi ngửa ra đằng sau.
Tùm, cô ngã vào đúng tâm vòng tròn làm bọt nước văng lên tung tóe.
Cả 3 người chạy đến man thuyền và nhìn xuống dưới, What The Fuck, cái mẹ gì thế này - cả 3 người chửi thề trong lòng, Không có cá mập cũng chẳng có máu me, mặt biển thì vắng lặng không 1 gợn sóng. 3 người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi chạy đến cabin, nổ máy cho du thuyền chạy hết tốc lực ra khỏi vùng biển đó. Nhưng 1 lốc xoáy nước khác đã hiện ra trước mặt du thuyền vào nuốt chửng nó, chiếc du thuyền và lốc xoáy nước biến mất trả lại cho mặt biển sự im lặng vốn có.
********** Ta là phân cách tuyến cá mụp thích cắn dây cáp **********
Hách Liên hoàng triều năm 142, hoàng đế Hách Liên Chân qua đời làm dấy lên cuộc nội chiến Cửu Vương Tranh Ngôi Báu " khiến long ỷ vô chủ trong thời gian dài vì tất cả vương gia cùng hoàng đế đã chết trong cuộc nội chiến.
Do long ỷ đã vô chủ quá lâu mà thái hậu là thân nữ tử không thể can dự việc triều chính nên quần thần đã đưa Hách Liên Thần, con trai của Hách Liên Chân và nhất phẩm chính cung - Hoàng Quý Phi thân sinh lên làm nhiếp chính vương và tạm làm hoàng đế để tránh cho long ỷ vô chủ cho đến khi nào hoàng đế đời tiếp theo là Hách Liên Quân đủ 16 tuổi.
Nói ra thì nhiếp chính vương này có bên nội không thương, bên ngoại không yêu mà mẫu phi lại mất sớm, từ nhỏ đã bị đưa lên núi Thanh Phong xa xôi rồi, nhưng kể ra cũng may lúc nội chiến xảy ra thì đang ở trên xa trường nên may mắn thoát được 1 kiếp.
Kể cũng lạ,làm nhiếp chính vương lại không ở trong cung xử lí công việc mà dẫn quân đi đánh nhau, thương tiếc cho nước nào dám khiêu chiến Hách Liên hoàng triều rồi.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
160 chương
156 chương
117 chương
23 chương
64 chương
26 chương
138 chương