(bts)(vkook) heart attack.
Chương 21 : bên rể
[Chap21]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
_____
- Tránh xa ra... Em giết anh liền giờ á.- JungKook xanh mặt, co chân đá Taehyung một cước chui xuống giường, vắt chéo tay trước ngực bảo vệ cơ thể. Ngủ? Vui thật, nhưng đau lắm... Nó hành hạ cậu nguyên một ngày, đi lại cũng khó khăn, thực tình cậu không muốn đối diện với chuyện đó ngay bây giờ đâu...
- Yah, Jeon JungKook. Ý anh là ngủ, chỉ ngủ thôi,không phải sex.- Taehyung ôm mông bò lên giường, đây là căn phòng xám khói của anh mà tại sao cậu dám lỗ mãng vậy chứ?
- Hả?- JungKook tròn mắt thả đôi tay đang che ngực xuống, ngơ ngác nhìn anh.
- JungKook ah~ Nobita ah~~~~~-Taehyung kéo cậu vào trong lòng ôm lấy.- Anh muốn ôm em thế này thôi, gần em anh thấy bình yên lắm, chúng ta như xưa được chứ?.- Taehyung thì thầm mỉm cười nhìn cây nấm đáng yêu ngọ nguậy trong lòng đáng yêu đến nỗi anh muốn ôm thật chặt đến cuối đời mãi thôi...
- Mỗi thế?- JungKook ngẩng đầu hỏi Taehyung.
- À, còn... Đừng điên nữa, anh đau tim lắm. - Taehyung xiết chặt cánh tay, gục đầu vào cổ cậu cười khúc khích.
-Anh đúng là chán sống rồi...- JungKook đẩy anh ra, nghiến răng dùng tay cù vào hông anh.
- A.A.Aa.. Đừng mà. Buồn..- Taehyung ngã ra đằng sau, vặn vẹo như con sâu nhỏ, anh túm tay cậu kéo về phía mình làm cậu mất đà ngã vào ngực anh...
- Em nghe thấy gì không?- Taehyung giữ đầu cậu lại phía tim mình. Đúng, tim anh đang đập rất mạnh. Ngày đó, nó vì cậu mà hoá đá, hôm nay nó lại vì cậu mà đập trở lại. Hơn nữa còn rất nhanh.
- Là con đạp đúng không?- JungKook ngây ngô áp tai vào ngực anh hí hú cười.
- Con đạp vào cái đầu lợn của em. Biến ra ngoài kia. Vô duyên hết sức.- Taehyung ức chế đẩy Kook ra, cong đôi môi hờn dỗi. Đang lãng mạng thế mà cậu nỡ lòng nào phũ phàng tấm lòng chân thành của anh.
- Thôi nữa mà... Đàn ông con trai gì đâu suốt ngày giận.- Cậu bò lại phía anh, ngồi đằng sau thò chân thò tay lên ôm lấy khuôn người chắc chắn của anh dụi dụi.
- Thi cử thế nào? Có kết quả chưa? Ổn cả chứ?- Taehyung quay đầu về đằng sau quan tâm cậu như một đứa trẻ.
- Có kết quả rồi, vẫn thế. Jeon JungKook đẹp trai học giỏi tài năng vẫn đứng đầu toàn trường. Em hâm mộ cậu ấy quá.- JungKook sung sướng ngã xuống giường quằn quài.
- Lên cơn...- Taehyung lắc đầu ngán ngẩm.- Thế còn họp phụ huynh?
- Chẳng bao giờ mẹ em đi họp cả, bà bị viêm tuỷ đi lại khó khăn.- JungKook thở dài, ánh mắt trầm ngâm nhìn lên trần nhà. Nhắc đến mẹ, cậu nhớ bà quá...- Em quen rồi, không cần họp cũng được mà..
- Năm nay cuối cấp phải khác. Anh sẽ đi họp cho.- Taehyung xoa đầu cậu, vẽ nụ cười hiền từ trên môi.- Anh muốn tập làm ông bố tốt...
- Nói gì thế?- JungKook bóp hai bên má Taehyung trừng mắt lườm.
- Không...- Taehyung nhanh chóng lắc đầu.
- Anh đừng đi, mất mặt lắm.- JungKook chẹp miệng.
- Anh đây là chủ tịch tập đoàn họ Kim đấy nhá.- Taehyung nhe răng tự tin.- Nếu không bảo bà Kim cũng được, bà ấy thích đi họp lắm. Ngày xưa anh nghịch ngợm bà đi họp bị bôi tro chát trấu không ít. Giờ vui rồi, họp cho tận thủ khoa lận.- Taehyung.
- Em biết em giỏi mà... Hahaaaaa...- JungKook ôm bụng cười lớn.
- Ôi trời...- Taehyung ôm trán tê tái.
_________
- Mẹ ơi... Con tới thăm mẹ này..- JungKook từ xa chạy ùa lại giường bệnh.
- Thằng này con nhà ai chạy lạc đây? Lạ hoắc à.- Bà Jeon véo hai má JungKook cười nắc nẻ. Đây chắc chắn là tác phẩm của bà thông gia rồi đây.
- Mẹ trêu con.- JungKook bĩu mỏ.- À, hôm nay con không đi một mình đâu nhé.- JungKook chỉ ra phía ngoài cửa, thanh niên tay xách nách mang toàn sữa với bánh kẹo hoa quả nặng trịch đang khó khăn đi vào phòng.
- Con chào mẹ vợ.- Taehyung hít thở lấy hơi đặt đồ xuống, cúi đầu 90 độ chào bà Jeon.
- Doremon?- Bà Jeon co đôi mắt lại nhìn Taehyung. Thằng nhóc nhày xưa hay chạy lông nhông ngoài đường cùng con bà năm xưa đây mà... Bà vẫn nhớ mấy trưa nắng vỡ đầu có nhóc tì béo mập đứng dưới cửa mồ hôi nhễ nhại đợi con bà ngủ dậy để cùng đi chơi. Bây giờ dáng đẹp rồi, lại còn rất xinh trai... Nhưng những nét tinh nghịch ngây ngô cùng nụ cười hình chữ nhật đặc trưng bà vẫn nhớ lắm.
- Dạ?- Taehyung đớ người, hai tay buông thõng ngáo ngơ nhìn bà Jeon. Bà nhớ anh sao?
- Mẹ? Sao mẹ biết anh ta là Doremon nhanh thế?- JungKook cũng shock không kém.- Ta là mẹ con.- Bà Jeon búng trán JungKook.- Lại đây nào con rể, mấy năm nay ăn kiêng hả?- Bà Jeon bâng quơ trêu đùa Taehyung, vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh ý mời cậu ngồi xuống.
- Lúc đấy con béo thế cơ ạ?- Taehyung cười ngượng.- 10 năm rồi mà mẹ vẫn nhận ra con, không giống như ai kia. Mãi đến khi con nói mới nhớ.-Taehyung liếc mắt nhìn JungKook.
- Anh mà không nhìn thấy vết sẹo sau vai em thì còn lâu anh mới nhớ.- JungKook lè lưỡi.
- JungKook còn non trẻ lắm, ta già rồi nên thỉnh thoảng nghĩ về ngày xưa, cái ngày mà hai đứa tranh nhau nhận tội đáp đá làm vỡ cửa kính nhà hàng xóm ấy. Thật sự rất vui.- Bà Jeon cười hiền hậu đón miếng táo đã gọt từ tay Taehyung.
- Hồi đó con ngu mẹ ha, biết vậy chạy luôn cho Taehyung ở đấy nhận hết, béo thế làm sao chạy được.- JungKook vênh mặt hếch vai Taehyung.
- Em im đi. Hồi đó kể ra anh cũng bị điên quá. Không dưng bị chịu trận đòn oan, người ném đá là em mà.- Taehyung nhét miếng táo vào mồm JungKook.
- Kể ra cũng là cái số ý nhỉ? Xa xôi như thế cuối cùng vẫn gặp được nhau trong hoàn cảnh thế này. Lại còn là vợ chồng nữa chứ.- Bà Jeon gật gù.
- Bà thông gia.Tôi đến với bà rồi này.- Bà Kim tay xách đồ không kém Taehyung chạy tới phòng bệnh cười toe toét.- Hai đứa cũng ở đây sao? Đẹp quá.
- Con chào mẹ..- JungKook cúi đầu chào bà Kim tự giác đứng lên nhường ghế cho bà Kim ngồi.
- Rồi con ngồi đâu?- Bà Kim nhăn mặt.
- Con có ghế di động rồi ạ.- JungKook xua tay, kéo bà ngồi xuống ghế.
- Là sao?- Bà Kim ngây ngốc nhin JungKook.
- Bỏ chân xuống.- JungKook vỗ đùi Taehyung
- Auz.. Thấy người ta hiền lành lúc nào cũng bắt nạt.- Taehyung dẩu môi, cầm tay JungKook kéo tọt vào lòng trước con ngươi sắp rớt tròng xuống nền của bà Kim.
- Hai đứa... Yêu à?- Bà Kim chớp chớp mắt.
- Ô, bà buồn cười thật, cưới về cho con xong bà hỏi Yêu à? Sao không hỏi sớm hơn?- Taehyung vòng tay qua eo JungKook ôm lấy, cúi đầu tì cằm vào vai cậu.
- Tay.- JungKook vụt vào tay Taehyung, anh liền rụt tay lại. Chỗ người lớn dám thả dê người ta.- Mẹ ăn quả...- JungKook chìa đĩa táo trước mặt bà Kim. Bà cũng gật đầu ăn một miếng.
- Ngon không? Con tự mua về, rửa sạch xong gọt vỏ bỏ vào đĩa đấy.- Taehyung nâng cặp lông mày lên tự tin khoe chiến tích.
- Hả?- Bà Kim shock tập 2.
- Không những táo mà một ngày con phải rửa bát 3 lần, dọn từ tầng trên xuống tầng dưới 1 lần, giặt một đống quần áo của hai vợ chồng liền đấy. Nhờ phước con dâu mẹ mang về cả.- Taehyung nhăn nhó trách cứ bà Kim.
- JungKook à... Con ác thế?- Bà Jeon chẹp miệng, bà biết con trai bà không hiền nhưng ép người thế là hơi quá đáng.
- Mẹ à... Con năm cuối bận học, với cả con nấu cơm ngày 3 bữa, chiều dọn nhà, cách một ngày giặt quần áo một lần đấy chứ. Công việc công bằng mà mẹ.- JungKook gượng cười nhét miếng táo vào mồm Taehyung.- Mẹ chồng à, mẹ có sao không?- JungKook hua tay trước mặt bà Kim.
- JungKook, con trở thành thần thánh rồi. Trước khi gặp con thằng Taehyung nó không khác gì tảng băng di động chỉ biết cắm đầu vào công việc và chơi bời, chúa lười thế kỉ luôn, nó chỉ biết dọn phòng nó còn bão đổ nhà nó cũng chẳng bao giờ quan tâm. Vậy mà nhờ con nó sắp trở thành đàn ông đảm đang rồi, cảm ơn con dâu. Con quả là tia sáng của Kim gia.- Bà Kim cầm tay JungKook sầm sùi khóc lên xuống.
- Bà Kim à, đừng nuông chiều JungKook. Phận làm dâu phải đảm mới được ai lại bắt nạt chồng thế.- Bà Jeon nhăn mặt.
- Mẹ vợ à, mẹ nói quá chuẩn, chỉnh là hỏng.- Taehyung vỗ tay đôm đốp đôi mắt vừa rồi hết sức lực nhụt trí bây giờ như được tiếp thêm sức mạnh hai mắt sáng ngơid lên như đèn pha ô tô, dơ ngón cái lên trời cảm kích bà Jeon.
- Mẹ bắt đầu bênh con rể rồi... Con mới là con mẹ mà.- JungKook bất lực nhíu mày phụng má.
- Taehyung à, nó mà hư con hãy nói với mẹ để mẹ dạy nó nhé. Tính tình JungKook bướng bỉnh khổ cho con.- Bà Jeon vỗ vai Taehyung.
-Bà Jeon, bà chiều nó thế nó sẽ lại hư mất...- Bà Kim thở dài.
- Bà Kim. Con là con bà hay JungKook là con bà thế? - Taehyung chu mỏ.
- Cả hai... Đều là con chúng ta.- Bà Jeon và bà Kim cùng đồng thanh. Và nhà này giờ chia thành hai phe.
Bên dâu... Bên rể.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
9 chương
71 chương
51 chương
7 chương
11 chương