Past one: Tôi làm trưởng phòng nhân sự của một công ty tôi không tiện nói tên. Tôi có quyền lực, sống hưởng thụ, có một căn chung cư đắt giá. Nhưng tôi vẫn là một kẻ cô đơn. Tôi lên giường với bất cứ con đàn bà nào và dễ dàng vứt bỏ bằng cách ném tiền vào mặt họ. Sau công việc, đàn bà là một mớ rắc rối to đùng. Mới quen nhau ít hôm, vài bữa là bày đặt đòi hỏi. Lâu lâu thêm tí nữa là... đòi cưới với của nợ to đùng trong bụng. Tôi tự ình là kẻ thấu hiểu lẽ đời qua năm năm bôn ba thương trường. Nhưng có vẻ như tôi vẫn chỉ là thằng "ếch ngồi đáy giếng". Sau một ngày làm việc mệt mỏi. Lại thêm buổi nhậu với sếp. Tôi trở về căn hộ ở tầng tám trong khu chung cư cao cấp vạn người ao ước. Có ít men, lại thêm cơ thể mệt mỏi cả ngày dồn vào lúc cuối ngày, tôi lảo đảo bước từng bước nặng nhọc trên hành lang dài. Chỉ còn chút nữa thôi, vài bước nữa thôi... tôi sẽ đến cửa nhà mình. Nhưng thay vì cái không khí heo hắt với ánh đèn mờ ảo trên dãy hành lang lúc 12 giờ đêm... Là một thằng nhóc éo ợt thư sinh đứng lặng, dựa lưng vào tường. Hơn thế, thằng nhóc còn đang đứng trước cửa nhà tôi. Miệng cậu ta thở ra làn khói lạnh của một đêm đông Hà Nội. Dù trong đầu đang rất khó hiểu tôi vẫn cố tiến đến trước mặt thằng nhóc lạ mặt. Tôi tỏ ra nghiêm nghị nhất có thể dù con men vẫn đang cố đánh gục tôi bất cứ lúc nào nó có cơ hội. Thuận tay, tôi vung cái cặp dày cộp đựng toàn giấy tờ vào ngực thằng nhóc thấp hơn tôi đến một cái đầu. Khi thấy tôi, thằng nhóc ngạc nhiên hết sức rồi mặt lại bỗng chốc đỏ lên, có thể là vì cái lạnh thấu xương của đêm đông. - Mày đang đứng trước cửa nhà tao đấy! - Tôi hung tợn đập thêm vài lần nữa vào ngực thằng nhóc bằng cái cặp thần thánh của mình. Chẳng biết tại sao, thay vì nhìn xuống mắt thằng nhóc, mà sau này tôi biết nó tên Bảo, mà tôi lại nhìn vào bàn tay nắm chặt của thằng nhóc như đang cố kìm nén cái gì đó không nhảy rực lên và cư xử khiếm nhã. Đến cuối cùng thì Bảo cũng cất lời nói với con rượu đang đứng trước mặt: - Tôi có chuyện cần nói với anh! Đầu bắt đầu ong ong, tôi đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, kìm nén lắm mới đứng thẳng được. Men say đúng là đày đọa! - Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? - Tôi biết!... Nhưng... tôi đã đợi anh từ sáng! Từ sáng! Có thằng ngu mới đợi từ sáng đến nửa đêm chỉ để nói chuyện với một kẻ không quen như tôi! - Tôi có quen cậu sao? Bảo không trả lời chỉ cúi gằm mặt, tay còn nắm chặt. Trong lúc đó, tôi đã kịp quan sát cậu ta. Da khá trắng nhưng nhìn có vẻ hơi khô, đôi mắt đen huyền bí mà nhu nhược. Qua ánh đèn hành lang, mái tóc đen đen ánh lên một cách lấp lánh đến kì lạ. Và tôi khẳng định một cách chắc chắn, cậu ta là một thằng thư sinh trói gà không chặt. - Thôi được rồi! Cậu theo tôi vào nhà, lúc ấy, muốn nói gì thì nói! Thật kì lạ, nếu là lúc bình thường, tôi sẽ đá thẳng Bảo ra khỏi tầm mắt với những câu mắng nhiếc rồi nhanh chóng bước thẳng vào nhà, khóa chặt cửa. Đó là chuyện thường ngày thôi. Mỗi ngày, hoặc mỗi tuần, lại có một con ả nào đó đứng trước cửa nhà tôi lúc tan tầm. Với mục đích là đòi tiền, quyền lợi,... về câu chuyện tình một đêm. Nhưng bây giờ thì tôi đang say, say còn biết ít trời đất. Tuy vậy, nó vẫn đang điều khiển tôi, con say! Cậu ta gật đầu, hai má đỏ bừng vì lạnh. Tôi đứng ngoài này cũng lâu, cũng thấy lành lạnh. Lục một lúc trong túi quần, tôi lấy ra chùm chìa khóa. Nhưng ngay lúc ấy, con men say lại vùng lên đánh gục tôi, tôi nghiêng ngả bất lực, mặt thì cứ nóng gian. Thấy thế, Bảo liền đỡ lấy tôi, giật trong tay tôi chùm chìa khóa rồi nhanh chóng mở cửa đưa tôi vào ngồi trên sofa mà chưa kịp bật đèn. Tôi gượng dậy, tay nắm hờ trên tay vịn ghế. Sau khi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, lưng dựa vào sau ghế. Bảo cũng rất tự tiện vào bếp lấy hai ly nước. Điều này làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi cậu ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay đặt hai ly nước lọc xuống bàn kính bừa bộn của tôi, một kẻ độc thân, phóng túng. Tay vuốt mặt, ánh đèn sáng lên bất ngờ làm tầm mắt tôi choáng váng. Đã nửa đêm, cơ thể mệt mỏi đan xen với men say. Tôi gần như gục xuống nhưng trước mặt lại có một vị khách lạ hoắc nên tôi vẫn phải cố tỉnh táo: - Muốn gì thì nói đi! Mà cậu tên gì? Tay cậu ta vẫn đan lại với nhau, nắm chặt. Mặt cúi gằm. Điều này lại làm tôi thêm chắc chắn Bảo là người ít nói, ít giao tiếp với bên ngoài và là người cam chịu. Hoặc là tôi sai! - Tôi tên Bảo, điều tôi muốn nói là chị hai tôi đã có thai... với anh! Ha ha! Rất thẳng thắn! Nhưng có thai ư? Có bao nhiêu ả đàn bà đứng trước mặt tôi nói có bầu có bì với tôi rồi nhỉ? Cũng bởi gặp quá nhiều lần tình huống này mà tôi đã bị miễn nhiễm, không ngạc nhiên lấy một phần nghìn. Tôi xoa cằm, tay gác lên phía sau sofa, cười mỉm khinh thường Bảo: - Cậu muốn bao nhiêu? Tiền! Luôn luôn và mãi mãi là tiền! Tiền là một thứ quyền năng vô biên! Tôi bỗng chốc thấy thật khinh thường Bảo, một thằng nhóc hám lợi. Ha ha! Con người hèn mọn! Ngoài dự đoán của tôi. Bảo tay vẫn đan chặt lấy nhau, trông như thể sắp mất kiểm soát. Như thể không bằng lòng những lời tôi nói. Cười khểnh! Muốn thêm sao? - một trăm triệu sao? Chị cậu tham lam quá đấy! Bảo nghe vậy ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt mở to khó hiểu. Con người hèn mọn. Ngụy quân tử! Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt áy vài giây rồi cậu ta lại nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng run lên từng đợt: - Không phải điều gì cũng mua bằng tiền được đâu! Đó là một câu nói làm tôi sửng sốt. Quanh tôi, quanh thế giới hoặc nằm ẩn chứa đến hiện hữu trong cái xã hội loài người này. Thứ quyền lực nhất chính là TIỀN! Đừng bao giờ nói rằng, những người đàn bà từng nằm trong vòng tay tôi tự nguyện vì yêu tôi thật lòng! Giả dối cả thôi! - Mà chị cậu là ai vậy? Bảo lại một lần nữa giật mình, làm như thể tôi biết "chị hai" cậu ta nhắc đến luôn nằm trong đầu tôi từ lâu lâu lắm rồi. Đàn bà đâu cần phải nhớ tên! Đàn ông và đàn bà đến với nhau cũng chỉ vì nhu cầu bản thân thôi, đến lúc thỏa mãn rồi thì đường ai nấy đi! Cần quái gì phải ngoảnh lại! - Là... là chị Huyền Mai... - Bảo run lên từng lời, như thể không thể tin được cuộc trò chuyện này. - À! Huyền Mai ở bộ phận Marketing đúng không?! Tôi không ngờ đấy, cô ta vậy mà dai! - Anh làm ơn ngưng ngay những lời sỉ nhục chị hai lại! Đầu tôi bắt đầu ong ong lên, vớ vội ly nước, uống từng ngụm vội vã. Nước lạnh thấu vào vòng họng làm tôi tỉnh táo không ít. Nhưng mắt tôi ngày càng mờ đi. Tôi đưa tay xoa xoa mắt, lưng hơi gập, khuỷu tay chống lên đùi, tôi cần kết thúc cuộc nói chuyện chẳng đầu chẳng cuối này ngay lập tức: - Vậy cậu muốn gì, à không, chị cậu muốn gì? Bất ngờ, cậu ta nhìn thẳng vào tôi, nói một cách dõng dạc: - Hãy cưới chị ấy! - Ha ha! - Tôi cười, đúng là điên rồ - Cậu có biết có bao nhiêu người nói đã có con với tôi không? Có thể là vì Bảo đã quen nói chuyện với tôi hoặc là bất cứ cái gì trong đầu cậu ta, tôi không quan tâm! - Chị hai là một người đặc biệt! Đặc biệt với mình cậu thôi! Còn đối với tôi! Cô ta chẳng là cái đinh gỉ gì cả. Tôi đồng ý là tôi kinh người, nhưng tôi cũng không phải kẻ tự đắc, thích khuyếch chương thân thế. Nói thật thì tôi bây giờ rất là chán, cậu ta làm như là đang ra lệnh cho tôi vậy! Tôi im lặng khi nhìn thấy như thể cậu ta muốn nói thêm điều gì. Và không để tôi đợi lâu, Bảo nói: - Chị hai rất tốt, chị ấy không phải là người tùy tiện như vẻ ngoài, có thể chị yêu anh nên mới để anh tiến tới... Nay chị ấy đã mang trong mình giọt máu của anh... Thì xin anh hãy chịu trách nhiệm về việc mình đã làm. Cũng vì muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mà chị hai bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà... Đầu tôi bắt đầu không chịu nổi, toàn thân mềm nhũn, những lời Bảo nói cứ như ruồi nhặng bay vòng vòng quanh đầu tôi. Nhưng dù có mệt thế nào, tôi vẫn cố nói thêm một vài câu trước khi để mọi chuyện đến bước đường không thể thoái lui: - Ha ha! Chị cậu yêu tôi!? Nực cười, cậu có biết cô ta mất trinh từ lâu rồi không, cô ta không phải là người tùy tiện mà là người cực kì phóng đãng ấy chứ!!! Mặt Bảo nhăn lại khi nghe vậy. Nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì thêm cả, đó là sự thật. Một sự thật không thể bàn cãi. Những chuyện về sau tôi cũng không nhớ rõ nữa. Cơ thể mệt mỏi, đầu óc áp lực của công việc cộng thêm cơn say. Tôi trở nên mất kiểm soát! Past two: Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã hơn bảy giờ. Thấy còn sớm, tôi ngồi dậy và thấy mình thật sự đang nằm trên sofa ngủ cả đêm, trên người còn một tấm chăn dày cộm. Tôi vẫn đang cam chịu hậu quả của men say bằng những cơn đau đầu nhức nhối. Ha ha! Hôm nay tôi vẫn sẽ đi làm. Đầu cứ quay điên đảo, tôi gượng dậy bước vào phòng tắm, miệng không ngừng chửi rủa tên giám đốc khốn nạn. Nước còn dính trên mặt, tôi tỉnh dần trong cái lạnh, đang đánh răng, tôi sực nhớ ra chuyện về Bảo. Thế là giờ tôi có thêm một kẻ cùng phòng chẳng được tích sự gì. Thật sự là muốn điên lên mất thôi!!!. Không còn được rắt gái về nhà nữa rồi! Tại sao tôi lại còn nhớ những gì mình nói hôm qua chứ!!! Không thoái lui được rồi! Vâng! Hôm qua tôi đã buột miệng nói sẽ chịu trách nhiệm về đứa con trong bụng Huyền Mai. Thậm chí còn đón nhận cô ta vào nhà mình ở!!! Vừa bước ra khỏi phòng tắm là tôi đảo mắt về tất cả các phòng xem xem đồ đạc có còn nguyên vẹn vị trí không. Bởi tôi không tin người, tất cả mọi thứ! Tôi vừa bước từng bước mệt lừ đến phòng bếp khi đã chỉnh tề vest để đi làm. Trong đầu tôi vẫn còn những suy nghĩ vớ vẩn đại loại như Bảo là một thằng trộm vặt và đã cuống đi vài món đồ trong nhà tôi rồi chuồn mất... Nhưng ý nghĩ ấy đã bị dập tắt ngay lập tức khi tôi bức vào căn bếp chưa bao giờ sạch sẽ hơn. Hơn nữa, trên bàn còn có cả một bàn thức ăn tươm tất và một mẩu giấy đính kèm. Tôi tự hỏi, cậu ta lấy đâu ra mớ thức ăn này! Trên bàn ăn còn có một ly nước gừng giải rượi! Ha ha! "Cạch!" cửa nhà tôi bỗng bật mở. Và ngay trước mắt tôi hiện ra một đứa con gái có một không hai trên đời. Người đàn bà trong mắt tôi là rất rất trơ trẽ. Phan Huyền Mai. Tôi nhếch môi cười khinh khỉnh, cô ta thấy tôi còn cười rộ lên chào buổi sáng. Buổi sáng cái con khỉ! Ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, tôi uống ực một hơi hết ly nước gừng rồi không thèm nhìn con ả đàn bà mặt dày đang chuẩn bị ngồi xuống ghế cạnh tôi: - Cô cũng mưu mô gớm! Huyền Mai ung dung ngồi xuống, nhanh tay vớ lấy đĩa bánh mỳ nướng trên bàn, phết bơ và cho vào miệng như thể lời tôi là gió thổi ngang qua khe tai. Tôi cười mỉm, chấp làm gì cái hạng đàn bà này: - Cô thật sự dày mặt đến thế này ư? Nếu cần tiền quá có thể nói với tôi, tôi sẽ cho cô, miễn là giải phóng đứa bé trong bụng đi là ok tuốt! Tôi cố thương thảo lần cuối cùng với Huyền Mai. Nhưng thay vì nhận lấy hảo ý của tôi, cô ta thậm chí còn chưng ra bộ mặt thờ ơ nhất có thể. Phải một lúc lâu sau đó, khi tôi mất hết kiên nhẫn và định đi làm thì cô ta mở miệng: - Thì cũng chịu thôi! Đây là lần đầu tôi mang thai, lại thêm thằng Bảo cứ khăng khăng đây là cả một sinh mạng to lớn cần được bảo vệ và nâng niu! - Cô ta thở một hơi rõ dài rồi lại tiếp tục ngẫu nghiến bữa sáng một cách ngon lành. Còn tôi thì không. Tôi đứng phắt dậy, khó chịu với cả hai chị em nhà này: - Thì em cô mang thai chắc, cô chỉ việc tùy ý sẩy thai giống như lúc cô tùy ý lên giường với tôi vậy! Thế là xong!!! Sau đó, tôi và Huyền Mai cãi nhau, cãi vã không biết trời đất là gì! Cô ta quá ngang nhạnh, kiêu ngạo hết phần người khác. Tôi cũng không kém, thân là một thằng đàn ông không thể yếu thế trước một ả đàn bà đanh đá như thế này được. Chúng tôi bốc đồng, thậm chí còn tranh nhau đập phá bát đĩa trên bàn, thức ăn nằm be bét trên sàn nhà. Chúng tôi vẫn không dừng lại. Cho đến khi Huyền Mai lớn tiếng chửi: - Đàn bà đẻ ra đàn ông đấy ạ! Thằng khốn! Tôi nhịn không nổi nữa, vung tay tát thẳng mặt Huyền Mai. Nhưng ngay lập tức bị Bảo chặn lại bằng cách lấy thân mình đỡ cái tát cho cô ta. Một tay ôm mặt, một tay phía sau che chở cho cô chị không biết phải trái. Lửa giận trong tôi vẫn không ngớt, mong muốn đánh thẳng vào cái bản mặt đáng ghê tởm của con ả, Huyền Mai. Tôi lại bắt gặp ánh mắt kiên định: Tôi sẽ bảo vệ chị hai và đứa cháu đến cùng! Cũng chỉ biết cười khểnh một tiếng, tôi quay người, tay gãi gãi mớ tóc gáy. Tôi mỉa mai: - Có một thằng em như vậy, cô không biết sợ là phải! *** Xin hãy lắng nghe lời xin lỗi của tôi! Cả hai người!