Lê Lạc nói xong giơ tay hung hăng hướng về phía mặt Cố Đình Hiên, khóc đến nỗi hai mắt màu đỏ ngầu nhìn gương mặt anh tuấn của Cố Đình Hiên đang xấu hổ nói: "Anh thật làm cho người khác chán ghét đến cực độ." Nói xong cô kéo Niệm Tuyết nghênh ngang rời đi, Cố Đình Hiên nhìn bóng lưng Lê Lạc đang rời đi muốn chạy theo sau, nhưng bộ dạng hắn giờ phút này không thể đi ra ngoài, hơn nữa lại bị Lê Sở Sở hung hăng ôm, chỉ có thể để Lê Lạc đi. Niệm Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn Lê Lạc tức giận, mở trừng hai mắt, đây là phòng sao? Vừa rồi thật là đáng sợ, lúc đấy cô chỉ dám đứng sau nhìn Lê Lạc trả thù. Quả thật Lê Lạc là người thông minh cơ trí. Ở trong quán Bar, Lê Lạc uống say như chết, tay mãnh khảnh cầm chai rượu lắc lư đung đưa, ánh mắt mê ly nhìn bóng người đang chuyển động trên sàn nhảy, ánh đèn nhiều màu đem vẻ mặt hưng phấn mỗi người chiếu sáng khác thường kì lạ . "Lạc Lạc, đừng uống nữa." Niệm Tuyết lo lắng cực kỳ, đây là lần đầu tiên cô thấy Lê Lạc uống nhiều như vậy, cô ấy bình thường thích yên tĩnh giống như một đóa Bạch Liên, mỉm cười làm cho người ta như thấy ánh dương tỏa sáng, lại ngây thơ thuần khiết. Cô không nghĩ tới Cố Đình Hiên là vị hôn phu của Lê Lạc, người đàn ông Cố Đình Hiên cũng thật là quá khốn kiếp. Là người có danh tiếng ở Thượng Hải này lại có tình nhân trong mộng, vóc người anh tuấn đẹp trai, một thân rắn chắc, dịu dàng như ngọc làm cho người ta khi ở bên cạnh cảm giác rất an toàn. Cô biết giờ phút này Lê Lạc nhất định trong lòng rất đau. Trong nháy mắt có một chai rượu bị Lê Lạc lặng lẽ uống hết, Niệm Tuyết kéo cái tay nhỏ bé của Lê Lạc: "Lạc Lạc, đừng uống nữa." Niệm Tuyết biết Lê Lạc không muốn nói cô cũng không hỏi thêm, cùng với cô uống một lát liền bắt đầu ngăn cản. Tính cách Lê Lạc có đôi khi rất ngang bướng, cho nên cuối cùng cũng là uống say, Niệm Tuyết biết cô muốn mượn rượu giải sầu, nhưng khi tỉnh rượu sao đây? Chỉ sợ sẽ càng làm đau lòng thêm. Không còn cách nào Niệm Tuyết chỉ có thể khuyên: "Lạc Lạc, không có chuyện gì, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đàn ông trên đời đâu có thiếu, quay đầu lại cậu gả cho một người tốt hơn hắn khiến hắn tức chết." Lê Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt to sáng ngời đến mê người, ngốc nghếch cười: "Ha ha ha, đàn ông... Lạc" mùi rượu nồng đậm nặc trên người Lê Lạc xông thẳng vào hơi thở Niệm Tuyết. Niệm Tuyết ghét bỏ bộ dạng lúc này của Lê Lạc chóng mặt nói: "Cái gì?" Lê Lạc bỗng nhiên giơ tay lên trên chán Niệm Tuyết: "Cô gái ngốc, đàn ông rõ ràng... Rõ ràng là người ba chân." Nghe vậy Niệm Tuyết ngơ ngác không hiểu Niệm Tuyết: "..." Niệm Tuyết biết thật sự Lê Lạc đã uống rượu say, bắt đầu nói nhảm rồi, cô cũng biết thừa dịp Lê lạc còn chưa có bắt đầu làm làm loạn nữa thì phải đem cô ra ngoài. Trong lòng Niệm Tuyết cũng cảm thấy tan vỡ, cô cho tới giờ cũng không biết trong nội tâm ngây thơ của Lạc Lạc vẫn còn có những bi thương như thế này. Niệm Tuyết nâng Lê Lạc dậy: "Được, được, được, cậu nói rất đúng,đàn ông là người ba chân, chúng ta bây giờ đi về trước có được hay không." Niệm Tuyết nhấc Lê Lạc lên đi thẳng về phía trước, có thể Lê Lạc uống say như chết nên căn bản không có hành động chi phối năng lực, lảo đảo một chút đã khiến Lê Lạc té xuống. Niệm Tuyết vẻ mặt vẻ thống khổ, hai tay ôm lấy mặt, cô không phải cố ý... . Nhưng mà trong tình huống này cô thật không biết làm gì, Lê Lạc vốn uống rất nhiều, đại não choáng váng căn bản là chịu sự chi phối không tốt, trong dạ dày cũng cảm thấy khó chịu, Niệm Tuyết vốn định đi đỡ, nhưng đã không còn kịp. Giờ phút này Lê Lạc đã ngã trên người một người đàn ông, người đàn ông phía sau người mặc áo đen nhíu chặt mày bước đi tới chỗ Lê Lạc, dùng tay kéo Lê Lạc ra, khiến cô đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía người đàn ông trước mặt cười khúc khích, lúc này người đàn ông ấy cầm lấy bàn tay người đang nắm lấy tay Lê Lạc ra hiệu bỏ ra. "Tứ thiếu gia, cô gái này?" Người đàn ông thanh nhã trước sau khoát khoát tay, ánh mắt thâm thúy rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của Lê Lạc, xem ra là uống không ít, nhưng sao lại say thành như vậy? Ánh mắt của người đàn ông đó ở bên ngoài xem ra lạnh như băng nhưng ở trong lại lộ ra vẻ ôn nhu, vẻ mặt này dường như có thể đem người ta hòa tan. Lê Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, hề hề cười bỗng nhiên ôm lấy cổ người đàn ông ấy "Bẹp" âm thanh ở người đàn ông lãnh khốc vang lên, sau đó một lần nữa hề hề cười. Niệm Tuyết biết mọi chuyện đã hỏng mất, cô biết Lê Lạc bắt đầu làm ra chuyện đại ngu xuẩn, nếu bắt đầu thì ngăn không được, Niệm Tuyết ở trong lòng yên lặng không dám nói vì người đàn ông kia dường như tỏa ra khí lạnh bao phủ mọi nơi vậy. "Khanh khách, chồng, em có đẹp hay không." Người đàn ông... Lê Lạc hai tròng mắt mê ly nhìn người đàn ông căng thẳng cằm, lần nữa làm nũng: "Chồng, em có đẹp không? Anh nói em đẹp đi, em sẽ cùng anh khiêu vũ..." Người đàn ông: "..." Niệm Tuyết: "..." Lê Lạc lảo đảo buông người đàn ông ra, nghe trong quán rượu âm nhạc bắt đầu bùng lên, vòng eo mảnh khảnh nhảy, nhịp điệu nhẹ nhàng, vòng eo nhỏ nhắn nhảy theo, hông của cô rất nhanh hiện nhiều màu dưới ánh đèn dị thường mềm mại, tựa như con rắn uốn khúc. Lê Lạc lung la lung lay vừa nhảy vừa cởi, rõ ràng quyến rũ động lòng người, nhưng mang theo mềm mại như pha lê trong suốt. Trong quán rượu ánh đèn đem khuôn mặt nhỏ nhắn Lê Lạc sấn đỏ rừng rực, tựa quả đào mật chín làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một miếng. Lê Lạc sau đó đem áo khoác ném xuống đất, tiêu sái xoay người, tiếp theo bắt đầu xé nút áo bên trong, khiến Niệm Tuyết sợ hãi, bình thường Lê Lạc chẳng qua là uống hồi rượu xong sẽ ngủ, hôm nay làm như vậy thật là làm ầm ĩ. Cô nhanh chóng chạy tới ôm Lê Lạc: "Lạc Lạc, đừng làm loạn, chúng ta trở về đi thôi..." "Không, cô là ai, tôi muốn cùng chồng tôi khiêu vũ, chồng tôi đã nói tôi xinh đẹp rồi." Lê Lạc như cũ hề hề cười. Niệm Tuyết nghĩ mọi chuyện thật sự không còn đường lui, cô gái này nhảy chính là đang quyến rũ người ta, còn cởi quần áo ra nữa, cởi nữa cô ấy không phải sẽ không còn gì sao. Niệm Tuyết cứng rắn kéo Lê Lạc: "Xin lỗi, vị tiên sinh này, bạn tôi uống nhiều quá, ngài chớ để ý... Chớ để ý..."Niệm Tuyết kéo Lê Lạc lung la lung lay đứng không vững, uống rượu say Lê Lạc vốn rất khó chịu, mới vừa rồi một phen hành hạ, trong dạ dày đã bắt đầu quay cuồng . Lê Lạc khó chịu cau mày, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ chu tỏ vẻ bất mãn, cô rất khó chịu, người đàn ông buông Lê Lạc ra đúng lúc cô đang muốn mở lời đột nhiên cảm thấy khó chịu khiến Lê Lạc nôn hết ra người đàn ông đấy. Người đàn ông... Niệm Tuyết... Hơn nữa chỗ nào không nôn lại nôn vào bụng người đàn ông, trong nháy mắt khuôn mặt người đàn ông đó đen hoàn toàn, hắn thích sạch sẽ! ! ! Nhìn trên người vừa bị cô gái kia nôn, hơi nóng liên tục tỏa ra, mùi đó làm cho người ta chán ghét, người đàn ông hai mắt u ám nhìn Lê Lạc, cô vẫn như cũ hề hề nụ cười. Người đàn ông... Giờ phút này Niệm Tuyết đã trợn tròn mắt, Lê Lạc này vừa làm ầm một phen giờ đã yên tĩnh lại, cô gái này thật... Cô thật không còn cái gì muốn nói rồi. Chỉ có thể nói hai chữ: Mất mặt! ! ! Niệm Tuyết vô vọng nghĩ đến, giờ phút này là cô ấy quả thật không còn đường lui. "Tiên sinh, xin lỗi, ngài đại nhân không nên so đo với tiểu nhân quá, thật xin lỗi" Niệm Tuyết nhanh chóng vịn Lê Lạc dậy nói xin lỗi sau đó rời đi. Kéo Lê Lạc nhanh chóng chạy ra khỏi bar, chặn lấy một chiếc xe nhanh chóng rồi bỏ trốn mất dạng. Uống rượu say Lê Lạc thích nhảy cởi trang phục, bắt được người nào đã bảo người ta là chồng. Người đàn ông trong bar điên cuồng giận giữ quát: "Lê Lạc." Nôn trên người hắn còn để lại mùi khó chịu này, gương mặt đen lại, lạnh lùng cực độ. Phía sau người áo đen tự động rời khỏi một bước coi như không biết chuyện gì đang xảy ra.