“A!” Một chậu nước đá từ trên đổ xuống, làm ướt đẫm cả người Lâu Tử Khê. Cô nghe được âm thanh cười đùa của người bên ngoài. Tức giận không thể nhịn được, mở cửa phòng WC lao ra. Lâu Tử Khê với vẻ mặt đáng ghét đang xuất hiện trước mắt cô. Hắn đứng bên cạnh bảy, tám nam sinh, huýt gió: “Không hổ là hoa hậu giảng đường, vóc dáng quả nhiên rất đẹp.” Lâu Tử Khê cả kinh, cúi đầu xuống, đồng phục màu trắng dán sát da thịt, bó quanh hình dạng nội y. “Đáng khen, mới là nữ sinh mười sáu tuổi mà đã bắt đầu mặc nội y khiêu gợi. Quả không hổ là con gái của kỹ nữ, tuổi còn nhỏ đã biết dụ dỗ người khác.” Cặp mắt Lâu Tử Hoán không có ý tốt, nhìn chằm ngực cô, vẻ mặt chế giễu.
Lâu Tử Khê vội vàng ôm lấy trước ngực, tóc ẩm ướt dính lên hai bên má, trên lông mi vẫn còn vương bọt nước, nhìn vừa gợi cảm vừa thanh thuần, tất cả nam sinh nhìn thấy đều ngây người. Cô hiển nhiên không phát hiện ra, đôi mắt đẹp mang theo lửa giận trừng mắt nhìn hắn “Lâu Tử Hoán, tôi đâu có đắc tội với anh, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy!”
Lâu Tử Hoán đem cô ấn vào cửa phòng vệ sinh, tay đặt ở hai bên đầu cô: “Dựa vào cái gì à? Vậy cô dựa vào cái gì bắt nạt Nhược Hi, cô rõ ràng biết Nhược Hi là bảo bối tôi yêu thương nhất, cô còn dám bắt nạt nó?”
Đám nam sinh đằng sau bắt đầu ồn ào.
“Tôi bắt nạt Nhược Hi lúc nào!” Lâu Tử Khê ngẩng đầu phẫn nộ, nhìn thằng vào mắt hắn “Lâu Tử Hoán, anh, cái đồ biến thái cuồng yêu em gái này, anh muốn đối phó với tôi không phải mượn cớ kiểu này. Tôi nói cho anh biết, tôi không có bắt nạt Nhược Hi!”
“Cô tất nhiên không thừa nhận!”
Bốn chữ ‘cuồng yêu em gái’ này đã chọc giận Lâu Tử Hoán, hắn áp chặt vào người Lâu Tử Khê, hương thơm thoang thoảng vương vẩn quanh mũi hắn. Ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm, hắn sớm biết Lâu Tử Khê không đơn giản, tuổi còn nhỏ đã biết ăn mặc trang điểm xinh đẹp, còn dùng nước hoa, rõ ràng là dụ dỗ đàn ông. “Cô nói xem, ở chỗ này tôi xé nát quần áo của cô, đám bạn bè tôi đằng sau liệu có reo hò vui sướng hay không!”
Lâu Tử
Khê sợ đến hai mắt tròn mở to, không thể tin được Lâu Tử Hoán sẽ nói như vậy. Cô cố sức đấm đá hắn: “Lâu Tử Hoán, anh buông ra, tôi là em gái anh đấy!”
“Em gái?” Lâu Tử Hoán cười châm biếm “Em gái tôi chỉ có một, đó chính là Lâu Nhược Hi. Còn cô, chẳng qua chỉ là con hoang của mẹ cô tằng tịu với đàn ông bên ngoài mà thôi.”
Sắc mặt Lâu Tử Khê trắng bệch, cô quả thực không phải em gái hắn, mẹ cô trước khi lấy bác
Lâu, quả thực có rất nhiều đàn ông. Mấy câu Lâu Tử Hoán nói đều đâm trúng vết thương lòng của cô.
Lâu Tử Hoán biết đã động đến vết thương của cô, cười đắc ý, “An Tử Khê, cô cho rằng mẹ cô cho cô sửa thành họ Lâu thì cô thực sự là người nhà họ Lâu ư? Cô có thể trở thành con gái của ba tôi, thành em gái tôi? Con gái do gà sinh ra thì vẫn là gà. Không thể trở thành phượng hoàng được.”
Lâu Tử Khê bị hắn đả kích toàn thân phát run, cô cắn chặt răng nhìn hắn “Lâu Tử Hoán, tôi rốt cuộc đâu có đắc tội với anh, anh sao phải như vậy đối xử với tôi! “
“Cô không đắc tội với tôi?” Lâu Tử Hoán hừ lạnh, giống như cô đang nói chuyện cười gì đó, cười châm biếm, “Cô là con gái của An Dạ Vũ thì chính là đã đắc tội với tôi! Hết lần này đến lần khác cô giống mẹ cô lòng dạ
ác độc, nghe đây, nếu cô ức hiếp Nhược Hi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Lâu Tử Khê đã lạnh đến run người, nhưng cô không cho phép mình tỏ ra yếu ớt trước mặt Lâu Tử Hoán, “Lâu Tử Hoán anh nghe đây, tôi lặp lại lần nữa.
Tôi thừa nhận khi còn bé tôi có đoạt lấy đồ chơi và trêu chọc đâm thủng quần áo của Nhược Hi, thế nhưng bây giờ, tôi không có ức hiếp cô ấy, anh có thể tìm Nhược Hi để đối chất.”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
12 chương
15 chương
57 chương
110 chương
55 chương
84 chương
16 chương