Sáng. Mây trong vắt, không một vệt gợn. Bầu trời tựa tấm gương khổng lồ, phản chiếu đại lộ đầy nắng.   Dãy nhà cao tầng của tập đoàn Trịnh thị chìm trong không khí làm việc căng thẳng. Họ đang tập trung thu mua một công ty của nước ngoài để mở rộng thị trường thế giới, nhưng công việc gặp phải nhiều khó khăn hơn dự kiến. Mọi nhân viên đều phải tăng ca và làm việc hết công suất, dường như ở đây đã không còn tồn tại khái niệm về thời gian. Khi Mạc Y tới, quầy lễ tân vẫn đang nhận điện thoại réo liên tục, không hề chú ý đến sự có mặt của cô. Phải khá lâu sau, nhân viên mới ngước lên hỏi cô muốn tìm ai. Mạc Y do dự một lát: “Tôi muốn tìm Trịnh phó tổng.”   Người tiếp tân nhìn cô khó xử: “Chuyện này,… cô đã có hẹn trước chưa?”   “Vẫn chưa”   “Thật xin lỗi, công ty chúng tôi đang rất bận, nếu chưa hẹn trước, phó tổng không thể tiếp cô được.”   “Thật ngại quá, cô có thể điện báo với anh ấy một chút được không? Nói là “cô gái bồi thường” muốn gặp.”   Người tiếp tân không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng nối máy đến phòng thư kí của phó tổng. Nhưng sau đó lại cúp máy nói với cô: “Phó tổng bảo anh đang rất bận, không liên quan đến công việc thì xin cô về cho.”   Mạc Y mỉm cười cảm ơn, rồi tiêu sái bước ra khỏi công ty. Điện thoại bỗng rung lên báo tin nhắn đến từ Trịnh Khang: “Về việc bồi thường, mong cô suy nghĩ lại. Còn muốn làm loạn, tôi sẽ không để yên.”   Mạc Y nhắn lại: “Chuyện thu mua công ty nước ngoài, tôi muốn hợp tác.”   “Như thế nào?”   “Nếu có hứng thú, mười giờ trưa nay gặp nhau ở quán cà phê Highway” * *  *   Mạc Y ngồi ở chỗ hẹn từ lúc nhắn tin đến giờ đã là hai tiếng. Cô chọn một góc khuất vừa để yên tỉnh làm tiếp bài luận án vừa có thể nhìn ra cửa chính quan sát.   Đồng hồ điện tử trong quán nhảy đến số 09:58 am thì từ xa đã phát ra tiếng đẩy cửa.  Lần đầu gặp anh là lúc cô vẫn còn hoảng loạn vì bị tông xe, dù ấn tượng về ngoại hình khá tốt nhưng vẫn không thể nhớ hết được từng đường nét khuôn mặt. Anh đứng trước mặt cô bây giờ là một thân tây trang màu xám lịch lãm, mái tóc đen huyền rũ xuống cặp mắt kính loáng nắng. Tỉ lệ cơ thể như được điêu khắc, ánh mắt tựa đầm nước sâu không thấy đáy. Bạn có thể nghiền ngẫm khuôn mặt ấy, chạm vào thân thể ấy, nhưng vĩnh viễn cũng không đoán được anh ấy đang nghĩ gì.   Mạc Y nở ra một nụ cười rất chuyên nghiệp, không còn là cái nhếch môi lãnh đạm xa cách nữa. Trịnh Khang không vội nhìn cô, anh nhìn xuống bàn. Trên đó là một tách cacao đã cạn, bên cạnh là sấp giấy tờ làm luận án. Anh khẽ đảo mắt qua khuôn mặt cô. Người con gái trước mặt nhìn sao cũng thấy rất xinh đẹp, xinh đẹp một cách tĩnh lặng. Mái tóc dài được vén nhẹ qua tai, lộ ra xương mặt thon gọn thanh tú. Điểm xuyết trên làn da trắng là đôi mắt tinh anh nhất quán, thần thái mạnh mẽ, rất khác so với dáng vẻ của một cô gái mảnh mai cần được che chở. Cô không tránh ánh nhìn của anh, mà đáp lại bằng cái mỉm môi lễ độ, ý bảo anh ngồi xuống.   Trịnh Khang khẽ buột lên một câu cảm thán: “Cô là sinh viên?”   Mạc Y không phủ nhận, nhưng cô lại bồi thêm một câu: “Sắp ra trường” rồi nhanh chóng thu dọn giấy tờ trên bàn nhét vào cặp.   Trịnh Khang cũng không vòng vo, trong lòng anh rất quan tâm về công việc, nhưng anh không tin cô sẽ làm được gì, nên chỉ muốn đến để giải quyết xong việc bồi thường. Anh không muốn dây dưa. “Cô có ba mươi phút.”   Mạc Y liếc anh, đáp: “Chuyện tôi nói, chưa đến mười phút.”   “Vậy bắt đầu…” Anh đưa tay ý bảo cô có thể nói, còn anh ngồi nghe.   “Thứ nhất. Việc thu mua JPS, Mạc gia cũng có quan hệ làm ăn với bên đó, có thể đàm phán giúp anh. Thứ hai, nội bộ tập đoàn tôi đang xảy ra một số chuyện, cha không nói, nhưng tôi biết ông đang gặp khó khăn. Theo tìm hiểu của tôi thì anh vẫn chưa có vợ. Chúng ta làm một giao dịch, liên hôn giữa Mạc gia và Trịnh thị, anh thấy thế nào?”   Trịnh Khang im lặng.   “Chuyện bán thân tối qua chính là như vậy. Tôi bán cho anh, anh bán cho tôi, chung quy cũng vì hợp tác làm ăn, coi như một cuộc đầu tư lâu dài, hai bên cùng có lợi. Chỉ là…”   “Chỉ là…?”   “Có lẽ hơi đường đột, nhưng nếu kết hôn, sau này anh ngoại tình, phải nói cho tôi biết.” Trịnh Khang cảm thấy buồn cười, lý lẽ gì vậy. Mạc Y không đủ tự tin nhìn anh, tay cô vân vê gấu áo mình. “Tôi sẽ không cản, nhưng xin anh ngoại tình đừng bị lộ, cũng xin đừng mang về nhà. Còn…”   “Còn…?”   Cô chậm chạp nói hết câu: “Anh có thể ngoại tình với bất cứ người nào. Nhưng nếu tôi có bạn thân, xin anh đừng ngủ với cô ấy.” Sau đó ngẩng mặt, rất kiên định mà nhìn anh, tựa như cầu khẩn, lại như ra lệnh, rồi đúc kết một câu: “Chỉ cần anh thực hiện điều thứ hai, tôi sẽ giúp anh chuyện thứ nhất…Chín phút, hai giây. Như đã hứa.”   Trịnh Khang hơi sửng sốt, anh nhìn cô bằng ánh mắt kì quái pha lẫn tò mò. Cô gái này thực sự rất thú vị đi. Anh đáp một câu không hề liên quan đến công việc. “Tôi mời cô ăn trưa.”   Mạc Y không cản anh, cô gọi cho mình một phần bít-tết chín tới và cốc sữa tươi. Sau đó im lặng ngồi ăn, động tác rất thuần thục, nhanh gọn, không hề để phí một giây nào. Khi Mạc Y kết thúc bữa ăn thì Trịnh Khang vẫn còn đang dang dở. Cô nhìn đồng hồ điện tử đối diện rồi nói với anh: “Còn bốn phút nữa là hết ba mươi phút.”   Trịnh Khang vờ không nghe.   Mạc Y vô vị nhìn anh, sau đó xốc cặp lên vai rồi đứng dậy: “Tôi đi trước.”   Trịnh Khang vẫn từ tốn ăn, khuôn mặt hơi ngẩng lên, mi mắt như ẩn chứa ý cười: "Đưa ra lý do vì sao tôi phải bán thân cho cô?”   Mạc Y chỉ vào cánh tay của mình. “Vì anh hứa bồi thường cho tôi.”   Khi Trịnh Khang ăn xong, đến quầy để tính tiền thì nhận được một mẫu giấy nhỏ: “Để dành tiền bồi tôi cả đời đi!!!” * *  *