Quả như dự đoán, hôn lễ không được tiến hành theo kế hoạch, nội bộ công ty liền bắt đầu xuất hiện nhiều điều tiếng. Các trang báo dày đặc tin tức về việc huỷ hôn giữa Mạc gia và Cao thị. Đứng giữa tâm bão, hai nhà đều giữ sự im lặng. Thế Du là giám đốc sản xuất của tập đoàn họ Cao cũng không ra mặt giải thích, sai bảo vệ ngăn đám phóng viên không làm loạn ngoài đại sảnh. Mạc Y đang trong giai đoạn chạy nước rút để bảo vệ luận án tốt nghiệp, hầu hết thời gian đều trốn biệt trong phòng hoặc thư viện. Sinh viên ở khoa cô đa phần là dân tỉnh lẻ hiếu học, với việc hôn nhân chính trị trên các mặt báo tài chính thường không chú tâm bằng việc hôm nay ăn gì, ngày xoay ba bữa với đủ loại tiền phải chi trả. Mạc Y trong mắt mọi người ngoài xinh đẹp, trầm tĩnh như nước mùa thu cũng vô cùng giản dị, không thích giao du hay kết bạn quá nhiều. Điều này khiến không khí đại học của cô khá dễ thở.   Bẵng đi vài hôm, mọi chuyện đã có dấu hiệu lắng xuống thì một bức thư được gửi đến toà soạn báo. Trong đó có hai tấm ảnh được chụp rõ nét là hình dãy số xe của một chiếc BMW và cảnh người đàn ông đang cuối xuống bế Mạc Y vào bệnh viện. Theo tờ giấy đính kèm thì dãy số BMW được tra ra là của Trịnh Khang, phó chủ tịch tập đoàn Trịnh thị. Còn Mạc Y và đại thiếu gia nhà họ Trịnh có quan hệ gì, chỉ còn chờ vào tài múa bút của người làm báo.   Kẻ viết bài tự cho mình cái quyền nói lên sự thật, nghiễm nhiên biến những bằng chứng mình đang có thành một chuyện tình tay ba, mà ở đó thiếu gia nhà họ Cao là người bị phản bội. Theo như nội dung của bài báo, Mạc Y đã có quan hệ bất chính với Trịnh Khang, đại thiếu gia tập đoàn Trịnh thị. Sau đó bị phát hiện và dẫn đến việc huỷ hôn.   Biết tin, Mạc gia phải bỏ một số tiền lớn để mua bài trước khi báo được in ra. Trái với dự đoán của Mạc Y, Mạc Thần đón nhận tin này rất bình thường, đến mức không thể bình thường hơn. Ông chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ sự thật:  “Con không có gì muốn nói với gia sao?”   “Cha tin con không phải người như vậy?”   “Phí lời, gia sống đến từng tuổi này, chẳng lẽ lại bị mấy thứ vô căn cứ này làm cho ngu muội.”   Mạc Y yên tâm phần nào, cô nhìn cha, ánh mắt bỗng chốc lạnh đi vài phần: “Vậy con nói người bị phản bội mới là con, cha tin chứ?”   Mạc Thần im lặng mất mấy giây, ông nhìn cô rồi thở dài: “Gia đương nhiên tin, từ đầu đã thấy thằng nhóc đó có quá nhiều mưu tính. Nhưng hai năm nay nó đối với con có thể coi là tốt, cả hai tương kính như tân, gia cũng thường dặn mình già rồi, mắt nhìn người chắc đã kém đi vài phần. Cho nên mới nhắm mắt làm ngơ,… thật sự là gia không tốt. Còn chuyện con với Trịnh Khang, có phải là vì vết thương trên tay không?”   Mạc Y khẽ gật đầu, rồi giật mình nhìn cha. Từ lúc bị thương đến giờ, cô luôn cố ý mặc áo dài tay. Ngoài trời không phải quá lạnh, nhưng cũng đủ làm lí do để mặc áo khoác mà không bị phát giác. Mạc Thần đắc chí nhìn cô: “Có phải con thấy gia rất tài không? Chẳng qua đôi lần thấy con dùng tay trái làm vài việc, ngồi uống trà với gia lại không hay tì tay lên bàn như mọi khi, có chút không quen nên sinh nghi thôi. Mà con bé này, bị gì cũng phải nói với gia một tiếng, cứ thích chịu khổ một mình, còn có lần sau liền cắt chi tiêu một nửa, rõ chưa?”   Cô chỉ mỉm cười, ngàn vạn lời muốn nói đến cuối cùng lại thôi. Mạc Thần xoa đầu cô, rồi phất tay ý bảo về phòng nghỉ ngơi sớm. * *  *   Khuya. Bóng đêm tràn về trong mọi ngỏ ngách của căn phòng. Thứ ánh sáng từ đèn ngủ không đủ soi rõ thứ gì. Mạc Y nằm trằn trọc trên giường, đã quá nửa đêm nhưng cô vẫn không thể chợp mắt. Mạc Y nhớ đến người đàn ông từng tông xe vào mình, nhớ đến ánh mắt sắc bén tà mị tựa thiên điểu của anh, nhớ đến giọng nói nam tính trầm thấp đã từng hỏi cô: “Không muốn bồi thường sao?”   Bồi thường?   Mạc Y ngồi bật dậy, vội vàng lao ra khỏi giường tìm lấy túi xách ngày hôm đó. Tấm bưu thiếp vẫn nằm yên vị trong một góc khuất, chỉ chờ được lấy ra. Tấm thẻ màu trắng trang trí khá đơn giản lại toát lên sự sang trọng cùng tinh tế, trên đó là dòng chữ được mạ vàng bắt mắt: Tập đoàn Trịnh Kha. Phó chủ tịch: Trịnh Khang. Và một dãy số được viết vội bằng mực đen.   Cô nhìn nó rất lâu, nhưng lại chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn vang lên trong đêm tối: “Alo?” Mạc Y giật mình đánh rơi điện thoại xuống giường, hình như trong vô thức cô đã bấm vào cuộc gọi đến dãy số kia.   Trong điện thoại, giọng người đàn ông lại một lần nữa truyền đến: “Alo, ai vậy?”   Mạc Y đỡ lấy điện thoại áp vào tai mình, cảm thấy hít thở không thông: “Là tôi.”   Người đàn ông có chút nghi vấn, anh hỏi lại: “Bồi thường?”   Mạc Y cảm thấy hơi xấu hổ, cô thấp giọng trả lời: “Tôi… Đã khuya như vậy còn tìm anh, thật xin lỗi.”   “Không sao, tôi vẫn đang làm việc. Cô cứ nói đi.”   “Anh là Trịnh Khang, phó chủ tịch Trịnh thị?”   Người đàn ông hơi dừng lại. Mạc Y cảm giác anh ta đang cười khẩy mình qua điện thoại. “Đúng vậy, sao? Cô cứ ra giá.”   Mạc Y có chút nực cười, tự cô cũng cảm thấy mình chẳng khác gì loại gái rẻ mạt đang đi đào tiền: “Anh chắc sẽ bồi đủ?”   “Trong khả năng cho phép.”   Cô nhếch môi cười mỉa: “Bán thân anh cho tôi.”   Trịnh Khang hơi ngạc nhiên, anh đoán có thể cô sẽ đòi hỏi điều gì quá đà, nhưng không ngờ lại là câu nói này. “Tình một đêm?”  “Không, là cả đời.”   Bên tai truyền đến tiếng tắt máy. * *  *