Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 41 : Đưa tiễn.

Edit: Thượng Quan Tiểu Phong “Đã nhiều ngày như vậy vẫn không thấy đầu gỗ sao ?” Đột nhiên nhớ tới mối thù của ta, Thanh Mộc, ngươi ở trong tay ta sẽ không có kết cục tốt đẹp “Ta bảo Thanh Mộc ra ngoài làm một số việc, chắc khoảng mười ngày mới có thể trở về, Hi Hi tìm hắn có chuyện gì sao?” Bắc Huyền Triệt thấy khó hiểu vì sao ta bỗng nhiên muốn tìm Thanh Mộc. “Nga, không có gì để hôm khác tìm hắn cũng không muộn.” Thì ra là ra ngoài, báo sao nhiều ngày nay không thấy bóng dáng hắn đâu, quân tử báo thù mười năm không muộn! Chờ hắn trở lại ta sẽ làm cho hắn đẹp mặt.. Đạm Đạm đổi cho ta một bộ quần áo nam mới, Bắc Huyền Triệt mua cho ta một ít quần áo, có quần áo nam cũng có quần áo nữ, sau đó đưa cho ta một túi ngân lượng lớn, lại nói dùng hết bạc có thể đến chỗ hắn lấy hoặc là nói người đưa tin trở về hắn nhất định sẽ tự mang bạc đến. Người ta có lòng đưa tiền cho ta như vậy ta cũng ngại cự tuyệt hắn, đành nhận lấy. Bắc Huyền Triệt thật tốt, hiểu được tặng đồ nên đưa những thứ thực dụng. Đạm Đạm ở trước phủ Huyền Triệt, một bộ dáng sinh ly tử biệt lôi kéo tay ta, ta cảm thấy cô nàng này biểu tình thực phong phú. Nếu là ở hiện đại, khẳng định sẽ làm cho đạo diễn thật thích, nói khóc nước mắt liền rơi, nói cười lập tức cười sáng lạn giống như Hoa nhi. “Tiểu thư, người phải thường xuyên về phủ nha, đừng có quên nô tì, Ô——” Đạm Đạm không ngừng lau nước mắt, một tay lôi kéo tay áo ta, hai vai không ngừng run run. “Ngoan, ngươi đừng khóc, ta nhất đinh sẽ thường xuyên trở về thăm ngươi, sẽ không quên ngươi, hai sáu tháng sau là sinh nhật ngươi, ngày đó ta nhất định mang quà về thăm ngươi, đừng khóc nữa, xấu chết đi được!” Ta an ủi nàng, thực ra bộ dáng nàng lê hoa đái vũ* trông rất đáng yêu, nhưng không thể cho nàng biết, nếu không Bắc Huyền Phủ đều ngập trong nước mắt.. Lê hoa đái vũ: chỉ người con gái đẹp khóc “Thật sao?” Nàng ngẩng đầu hỏi ta, con ngươi lóe sáng thật đáng yêu. “Tiểu thư còn nhớ rõ sinh nhật nô tì? Ô—–” tiếng khóc lần này ta khẳng đinh là vì nàng cảm động.. “Nhớ rõ, vẫn nhớ rõ. Hai mươi sáu tháng tư!” Từ khi nàng bắt đầu theo ta hầu hạ, nói chuyện phiếm ta liền biết. Nhớ cái sinh nhật có gì khó, nhìn nàng cảm động như vậy ta có chút thương tiếc nàng, một thân phận hạ nhân, người thân đều đã mất, có ai nhớ rõ sinh nhật của nàng đâu ? “Khụ! Các ngươi đều vào đi thôi!” Bắc Huyền Triệt ho nhẹ nói. “Nô tỳ tuân mệnh! Tiểu thư người nhất định phải chiếu cố bản thân.” “Ta sẽ.” Ta tiến lên ôm lấy Đạm Đạm, nàng đối với ta là thật tâm. “ Ngươi vào trước đi, ta sẽ trở về, đến lúc đó nếu còn muốn tiếp tục hầu hạ ta, thì đừng có khóc đến mù.” Ta vỗ nhẹ lưng của nầng giễu cợt. Đạm Đạm nhẹ nhàng rời ta, lưu luyến không rời vào phủ, ta nhìn bóng nàng chợt thấy phiền muộn. “Hi Hi sinh nhật của ngươi là khi nào?” Bắc Huyền Triệt không đầu không cuối đột nhiên hỏi ta. “Sinh nhật của ta? Mùng bảy tháng sáu.” Ở hiện đại trên tân lịch sinh nhật ta vào mùng bảy tháng sáu một lần, nông lịch mùng bảy tháng sáu lại một lần, mà nơi này chỉ có nông lịch, cho nên cũng chỉ có thể sinh nhật một lần. “Mùng bảy tháng sáu.” Bắc Huyền Triệt nhẹ nhàng nhớ kỹ, như là muốn nhớ thật ký trong đầu. “Vậy mùng bảy tháng sáu ngày đó dù có chuyện gì ngươi nhất định phải hồi phủ, được không?” “Tốt, ta nhảy nhót lập tức trả lời, hắn có phải muốn làm một cái party sinh nhật cho ta? Không biết hắn sẽ đưa lễ vật quý gì cho ta, tốt nhất là bảo bối vô giá đi. Bắc Huyền Triệt đỡ ta cùng lên chiếc xe ngựa hoa lệ, lần đầu tiên ngồi xe ngựa, hy vọng sẽ không quá xóc, ta sẽ say xe a. Người đánh x echo ngựa chạy, xe ngựa cũng chậm rãi di chuyển, cũng không có xóc như ta tưởng tượng, ngược lại còn có chút thoải mái. Ta đem rèm cửa bên trong xe ngựa kéo lên, thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ. “Khoan đã!” Ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nam dễ nghe trầm ổn. Xe ngựa dừng lại, âm thanh này rất quen thuộc nha! Ta cùng Bắc Huyền Triệt nhìn thoáng qua trước mặt.