Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 40 : Nói về mĩ nhân

by: Trang kat “Không được, hạ nhân không thể huyên thuyên nói loạn” Đạm Đạm bộ dạng liều chết không theo “Ta biết, cho nên mới nói nói vụng trộm” cô nàng này thật đúng là không hiểu biến báo a! “Nhưng là…tiểu thư người đừng làm khó dễ nô tỳ. Nếu như công tử biết nô tỳ nói lung tung, nô tỳ sẽ bị trừng phạt” xem nàng một bộ dạng khó xử thật đáng thương, bất quá điều đó lại làm cho ta biết Cửu Lý Hương cô nương có chuyện,muốn biết khó như vậy sao? “Nếu không ta hỏi ngươi đáp đi, ta không cùng người khác nói ra, coi như là chúng ta có bí mật!” “Bí mật?” “Đúng vậy, bí mật. Chỉ có hai chúng ta biết” “Kia…vậy là được rồi” nàng như đã hạ quyết tâm lớn “Nàng bộ dạng xinh đẹp sao?” “Ân, rất được” Chỉ biết là nhất định rất đẹp “Nàng rất tài hoa sao?” “Ân, nàng nổi danh trong kinh thành là danh kỹ” Danh kỹ? Theo như trong lịch sử, có thể làm danh kỹ nổi tiếng đều do có dung mạo hơn người, tài hoa hơn người. Bắc Huyền Triệt thật tinh mắt “Bắc Huyền Triệt thích nàng sao?” “Này nô tỳ không biết, bất quá nô tỳ biết công tử nhất định thích tiểu thư” bộ dáng nàng xem ra thực chắc chắn Bắc Huyền Triệt thực sự thích ta rõ ràng như vậy sao? Ngay cả An Nhiên cũng nhìn ra được, mà hắn cũng không nói ra hai chữ thích ta, bất quá lại nói muốn chiếu cố ta cả đời. Hắn sẽ không thực thích thượng ta đi (không biết dịch như nào, nhưng suy nghĩ của ta thì tối đen =))) chẳng lẽ lại là nhất kiến chung tình? “Đang nói chuyện của Cửu Lý Hương cô nương, ai cho ngươi chuyển sang chuyện của ta?’ ta giả bộ hờn giận “Nô tỳ…chính là ăn ngay nói thật thôi” Xem bộ dạng nàng ủy khuất thế kia, ta cũng không nỡ trêu đùa nàng “Nói lại vấn đề vừa nãy, bọn họ quen nhau đã bao lâu?” Đạm Đạm giơ ngón tay ra đếm “Ân…đến bây giờ…hẳn là đã hơn 13 tháng, tính từ lần đầu tiên Cửu Lý Hương cô nương nhập phủ *************************************************************************************** Ngày thứ hai, Bắc Huyền Triệt kéo ta chạy đến Phỉ Thúy Các. Hắn làm tướng quân xem ra cũng rất nhàn, cũng chưa xem qua hắn đã làm chuyện gì,cả ngày thảnh thơi dạo ở Bắc Huyền Phủ “Bắc Huyền, ngươi nhàn vậy sao?” “Cũng hoàn hảo. Hiện tại quốc thái dân an, biên cảnh cũng không có kẻ thù bên ngoài đến nhiễu, quả là rất thoải mái. Nếu không phải gặp ngươi, ta còn sẽ hoài niệm những ngày ở trên chiến trường” hắn cười yếu ớt, tươi cười như ánh nắng mặt trời tháng 3 Sống những ngày thoải mái quá lâu cũng thật chán. Giống như ta, mới qua hai ngày mà đã bắt đầu cảm thấy không thú vị “Hi Hi, nếu như ngươi thích làm tổng quản, ta cũng có thể ở trong kinh thành mở kỳ xã cho ngươi kinh doanh.Chỉ cần ngươi không đến chỗ tứ điện hạ kia là tốt rồi” một tướng quân anh khí bừng bừng phấn chấn thế mà lại ăn nói khép nép như vậy (vì chị chứ ai) Ta nếu không đi đến chỗ Nhan Gay thì làm sao có thể bảo hộ hắn? “Ngươi không cần khuyên ta, ta đã có chủ ý, sẽ không thay đổi ý định” ở Bắc Huyền phủ mấy ngày nay, đây là những lời được nói nhiều nhất Bắc Huyền Triệt khẽ thở dài, đôi mắt trong suốt lộ vẻ thất vọng “Kỳ thật, Bắc Huyền Triệt, nếu ngươi hoan nghênh ta, ta sẽ thường đến thăm ngươi, coi như là bạn tốt” nhìn bộ dáng thất vọng của hắn có chút băn khoăn, ta cố gắng chiều theo ý hắn. Dù sao cũng coi như là tính đường về sau đi, ai biết sau này ta sẽ thế nào. NhanGay yêu nghiệt như vậy, nói không chừng không bao lâu liền đem ta đá ra khỏi kỳ xã, nếu vậy ta vẫn có chỗ để nương thân “Thật sự? Ngươi còn có thể thường xuyên đến Bắc Huyền phủ? Bạn tốt…Được rồi” Hắn cười đến thực vui vẻ, trong mắt có một chút thản nhiên ưu thương. Ta nhìn lầm rồi sao? Hắn có gì mà phải ưu thương Chính là không hiểu lắm nhưng hóa ra ta vãn có người hoan nghênh Tự tay rót cho hắn chén trà. Bắc Huyền Triệt đón lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch, lại đưa cái chén qua “Muốn nữa” Nhìn hành động trẻ con của hắn, thật sự hắn là đại tướng quân Mục quốc trên chiến trường làm người ta nghe tên cũng phải sợ đến mất mật hay sao? Sẽ không phải là giả mạo chứ