Cành ô liu trắng
Chương 1
Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản là một ngày rất bình thường
Ngày 3 tháng 6, thành phố Ale ở trung tâm phía bắc của đất nước phía đông vẫn giống như mọi ngày. Lúc tám giờ sáng, Tống Nhiễm mở cửa sổ khách sạn, nhìn xuống con đường chạy theo hướng bắc-nam dẫn thẳng đến một ngôi trường nhỏ ở phía cuối. Các tòa nhà thương mại ở hai bên đường đều là dạng ngắn và mái bằng, những ngôi nhà cao và thấp ẩn hiện sau những tán cây.
Nhìn xung quanh, đường phố bụi bặm, giấy rác và lá cây không được quét dọn. Nhưng bầu trời vẫn xanh và mặt trời vẫn rực rỡ.
Trong nhà hàng ở tầng dưới, một bà mẹ trẻ mặc khăn xếp và áo choàng đen cùng đứa con trai nhỏ ngồi vào bàn ăn sáng, chủ cửa hàng đứng sau quầy hàng, một tay cắt thịt nướng, tay kia cầm ổ bánh mì. Mùi thơm của thịt nướng, đậu luộc và mì ống lan tỏa trên đường phố. Trong cửa hàng sửa chữa bên kia đường, một vài người đàn ông trung niên đẩy vài chiếc xe máy tới và chen lấn trước cửa hàng, nói chuyện hùng hồn với thợ sửa chữa bằng phương ngữ mà Tống Nhiễm không thể hiểu được. Có tiếng còi cách đó không xa, xe buýt dừng bên lề đường và một nhóm học sinh tiểu học mặc đồng phục học sinh vội vã rời khỏi xe và chạy về phía trường. Tài xế xe buýt ngó qua cửa sổ, nói chuyện với viên cảnh sát tuần tra.
Mọi thứ trông vẫn giống như mọi ngày trước nhưng lại dường như có điều khác thường.
Nhà hàng địa phương vẫn mở nhưng cửa hàng KFC đã đóng cửa, phòng khám nha khoa đang mở nhưng cửa hàng điện thoại di động cũng đã đóng cửa hơn một tuần. Poster của một thương hiệu điện thoại di động Trung Quốc được dán ở cửa và các áp phích bị rách. Mấy tờ giấy run rẩy trong gió buổi sáng. Một con chó đi lạc trong một đống báo bỏ đi trong góc. Cửa sổ kính của cửa hàng quần áo bên cạnh cũng được phủ một lớp màu xám, hai ma nơ canh trong cửa sổ vẫn có thể thấy lờ mờ, một chiếc áo choàng đen và một chiếc khăn che mặt, áo sơ mi trắng và váy hoa.
Cơn gió buổi sáng quét qua những bông hoa giấy rụng lá, thổi tung chiếc váy trong cửa sổ.
Tống Nhiễm vô thức thở dài, một tiếng râm ran mờ nhạt vang lên trong lòng cô giống như mảnh thủy tinh bụi bặm. Đây là ngày cuối cùng của cô ở đất nước này. Hôm nay nhiệm vụ của cô đã kết thúc và cô sắp trở về. Hành trình từ Ale đến thủ đô Gamma mất 4 giờ và máy bay sẽ bay lúc 11 giờ đêm.
Cô dựa vào cửa sổ lướt xem di động. Bây giờ là buổi chiều ở Trung Quốc. Cư dân mạng đang thảo luận về các chủ đề như một đường sắt bị trật bánh và diễn viên nào đẹp nhất.
Lúc 8:30 sáng giờ địa phương, gần đến giờ xuất phát.
Cô vừa mới gập chân máy sàn nhà dưới chân cô đột nhiên rung chuyển như thể có một trận động đất. Nhưng đây không phải là một trận động đất! Cô chộp lấy máy ảnh, nhấn công tắc, lao thẳng ra cửa sổ và một tiếng sấm nổ trên bầu trời.
Nhưng thế giới bên ngoài cửa sổ vẫn như thường lệ, mọi người trên phố chỉ tạm dừng hoạt động và đang nhìn lên, giống như một đàn ngỗng. Chẳng mấy chốc lại có một tiếng nổ lớn, sau đó lần lượt những tiếng nổ nữa vang lên- đó là đạn pháo.
Chiến tranh đã bắt đầu.
Đường phố bỗng sôi sục, mọi người la hét ầm ĩ và bỏ chạy khắp nơi.
Tống Nhiễm vội vã trèo lên đỉnh tòa nhà với chân máy ảnh và thiết bị liên lạc trên lưng, nhìn ra khu đất hoang bên ngoài thành phố. Những tiếng súng gầm lên. Đó là Haru, nằm cách hàng chục km về phía đông bắc của Ale, nơi đó có một đồng nghiệp nam của cô.
Tín hiệu điện thoại đã bị cắt. Bước đầu tiên trong cuộc chiến luôn là phá hủy trạm căn cứ liên lạc.
Tống Nhiễm đã kịp thiết lập thiết bị và mở điện thoại vệ tinh trước khi kết nối bị ngắt. Đồng nghiệp bên kia cho biết: "Lực lượng chính phủ và các lực lượng chống chính phủ đã khai chiến bên ngoài Haru. Tình hình của cô thế nào?"
Tống Nhiễm xoay góc bắn và ổn định hơi thở: "Bây giờ tôi có thể nghe thấy tiếng pháo rõ ràng từ hướng thành phố Haru trên nóc một khách sạn ở vùng ngoại ô phía đông bắc của thành phố Ale, một thị trấn trung tâm ở phía đông của đất nước. Tòa nhà bên dưới vẫn đang rung chuyển và hình ảnh không ổn định. Có một chiếc ô tô dành cho người đi bộ ở tầng dưới cách đây một phút, hiện giờ đường vắng không một bóng người. Hướng đối diện tôi là một trường tiểu học, bạn có thể thấy ... "Cô phóng to," Giáo viên đưa học sinh từ tòa nhà giảng dạy sơ tán ra sân chơi. Số lượng học sinh theo học tại đây đã giảm từ hơn 300 cách đây vài tháng đến giờ chỉ còn hơn 100. Nhiều gia đình đã chuyển đến phía nam, gần thủ đô của Gamma ... "
Cho đến khi cô hoàn thành báo cáo tiếng pháo ở đầu đó biến mất. Cô không biết cuộc chiến đã dừng lại hay nó đã biến thành một chiến giáp lá cà.
Tống Nhiễm đợi mười phút trên nóc tòa nhà và không thấy gì mới.
Bầu trời vẫn xanh như một viên sapphire được rửa sạch, mặt trời thậm chí còn sáng hơn và thế giới thật kỳ lạ vẫn như không có gì xảy ra.
Theo lịch trình từ trước là hôm nay Tống Nhiễm sẽ trở lại Trung Quốc nhưng chiến tranh nổ ra đột ngột, các tuyến giao thông có thể bị chặn hoàn toàn. Việc trở về có thế sẽ không dễ dàng.
Đêm qua cô đã thuê xe. Người lái xe đã đồng ý đưa cô đến Gamma hôm nay nhưng sau đó lại cùng gia đình sáu người vội vàng di tản về phía nam nên phá bỏ hợp đồng. Cô cũng không thể đổ lỗi cho ông ấy trong tình huống bất đắc dĩ này.
Vào khoảng 9:30, Tống Nhiễm đã liên lạc với một người bạn phóng viên Hoa Kỳ và được biết rằng họ có một chiếc xe hơi và có thể đưa cô đi cùng. Nhưng xe họ khởi hành lúc 10:30 tại thành phố Surui, cách thành phố Ale hơn mười km về phía tây bắc.
Vào thời điểm này, đường phố lại có rất đông người lái xe, chất đầy vali hành lý lao ra đường chạy trốn. Con đường ra khỏi thành phố đã bị chặn. Tiếng huýt sáo, tiếng chửi rủa, tiếng la hét, những đứa trẻ khóc. Tống Nhiễm chạy cả chục con đường dưới ánh mặt trời rực lửa để tìm một phương tiện di chuyển, một chiếc xe máy cũng được, nhưng vào lúc này phương tiện di chuyển quả thật chẳng dễ tìm.
Trên đường trở lại khách sạn, đôi mắt cô muốn rơi lệ nhiều lần. Thời khắc này không thể không sợ hãi.
Về đến khách sạn, người tài xế phá vỡ hợp đồng đang đợi cô ở sảnh. Anh ta mang đến cho cô một chiếc xe máy.
Mười giờ sáng, Tống Nhiễm thay bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, buộc chiếc vali vào ghế sau và lái xe đi thẳng đến thành phố phía tây bắc Surui. Xe máy này là kiểu phân khối lớn, nặng và khó điều khiển. Cô đã ngã rất nhiều khi mới sử dụng nhưng giờ cô đã quen dần với việc lái xe.
Trên đường thỉnh thoảng có một vài chiếc xe vụt chạy lên đi về phía nam.
Cô lái xe nhanh đến mức chỉ 20 phút sau cô đã đến đến vùng ngoại ô Surui. Những ngôi nhà bên đường vắng tanh gió thổi rác bay khắp nơi, như một thị trấn ma giữa ban ngày.
Đang đi trên đường, một tiếng súng mờ nhạt phát ra từ phía xa. Lòng bàn tay của Tống Nhiễm ướt đẫm mồ hôi, cô vội vã sang rẽ sang bên kia thành phố.
Cô đi đường vòng trong con hẻm trống và nhanh chóng lao lên con đường chính rộng và không người qua lại. Khi cô định tăng tốc, bảy tám người ngụy trang bất ngờ xuất hiện từ mọi hướng ở phía trước đường, trên mái nhà và phía sau những chiếc xe bỏ lại, ai cũng trang bị một khẩu súng thép. Cô hét lên:
"Don’t fire!"
"Stop"
Tống Nhiễm vội vàng phanh lại. Dưới tác động của quán tính, chiếc xe nhanh chóng trượt về phía trước, lốp xe và mặt đất tạo ra một âm thanh ma sát khét lẹt. Có một hộp sắt ở giữa đường. Chiếc hộp thòng ra một sợi dây với một miếng kim loại nhỏ ở cuối dây. Đó là một quả bom. Xung quanh chết lặng. Trái tim Tống Nhiễm co rúm lại.
Khi chiếc xe máy dừng lại, Tống Nhiễm thả chân trái xuống vừa vặn dẫm lên miếng kim loại. Trong một khoảnh khắc, chiếc hộp sắt sáng lên và những con số màu đỏ bắt đầu đếm ngược.
Một chân đạp lên bàn đạp của xe máy, một chân đạp lên miếng kim loại. Cô bất động đứng im, mồ hôi chảy vào cổ cô như những hạt đậu.
Mỗi giây đều bị kéo đến vô tận bởi nỗi sợ hãi. Nhưng nhóm người kia không có dấu hiệu gì muốn đến giải cứu cô.
Trong vài giây im lặng, một giọng nói hét lên với cô: "Don’t move"
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, ai đó lại hét lên, "A Yan"
Tống Nhiễm không nghe ra A Yan là ngôn ngữ nào. Một người đàn ông ngụy trang màu xanh xám nhảy ra khỏi cửa sổ trên tầng hai của một tòa nhà và bước xuống một ống thoát nước. Người đó đội mũ bảo hiểm và đeo mặt nạ, đứng bên đường nhìn cô từ xa - trang phục tối màu của cô thật đáng nghi.
Giọng nói của Tống Nhiễm run rẩy như một sợi tơ xoắn: "Help, please!"
Người đàn ông đứng yên một giây sau đó đi về phía cô, ai đó lại hét lên, "A Yan!"
Người đó quay lại và ra hiệu cho mấy người đồng đội.
Đồng hồ bấm giờ trên hộp sắt đang đếm ngược nhanh chóng- 00 : 09: 10
Người đàn ông mang trên người khẩu súng, đôi mắt phía trên mặt nạ 2 màu đen trắng rõ ràng, mang đậm sự cảnh giác cao độ. Tốc độ của người đó hơi chậm. Khi ở cách cô khoảng mười mét, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đeo mặt nạ của cô một lúc, đôi mắt nheo lại và hỏi, "Người Trung Quốc?"
Tống Nhiễm gần như hét lên, "Đúng. Tôi là phóng viên! "Bấy giờ những đồng đội của anh ta mới ló ra khỏi những chướng ngại vật.
Anh ta tiến đến nhìn vào quả bom, rôi lại nhìn vào mảnh kim loại mà cô đang dẫm lên nói, "Cô cũng biết cách đặt chân đấy."
"..."
Lời nói mang giọng điệu chọc ghẹo nhẹ nhàng, Tống Nhiễm không biết trả lời anh ta thế nào, nhưng người lại hơi thả lỏng.
Anh ta quỳ xuống và tháo vỏ thiếc, để lộ những sợi dây rườm rà bên trong. Tống Nhiễm không thể không hít một hơi. Anh nghe thấy, nhìn cô vẫn còn một chân và khẽ hỏi: "Cô có thể giữ vững không?"
Tống Nhiễm chỉ có thể gật đầu.
Anh không tin, đứng dậy và nói: "Cô ra khỏi xe trước đi."
Tống Nhiễm thì thầm: "... Tôi không dám."
"Không sao đâu. Tôi giúp." Anh an ủi, cầm chiếc xe máy trong tay trái và cô thoáng chốc cảm thấy sức mạnh của anh. Anh giữ cánh tay cô trong tay phải, Tống Nhiễm theo bản năng nhanh chóng nắm lấy anh, cánh tay của người đàn ông rắn chắc và cơ bắp.
Anh thúc giục: "Đừng thay đổi trọng tâm của cô, bắt chéo chân phải qua."
Tống Nhiễm đã thành công bước xuống xe máy bằng cách tận dụng sức mạnh của cánh tay anh. Lúc này, chân cô cứng đờ và mồ hôi chảy ra thấm ướt quần áo. Một trong những đồng đội của anh đã đến để đẩy chiếc xe máy đi. Những người khác đẩy những chiếc xe bị bỏ hoang gần đó để làm nơi trú ẩn.
Anh ấy lặp lại: "Giữ vững trọng tâm chân trái, đừng di chuyển."
"Ừm." Tống Nhiễmliếc nhìn đồng hồ bấm giờ- 00 : 08 : 17
Anh lại cúi xuống và bắt đầu xem xét đường dây.
Gần trưa, nắng nóng. Trong sa mạc, nhiệt độ lên đến gần 50 độ C. Mồ hôi dày đặc nhỏ giọt từ lông mày của Tống Nhiễm vào mắt cô khiên cô run rẩy. Cái rùng mình của sợ hãi.
"Giữ chân cho chắc nhé." Anh ta cười cười. “Di chuyển một cái là tôi trở thành anh hùng đấy."
Tống Nhiễm nói: "Ừm"
Anh ta quỳ một chân, nhìn xuống sợi dây và thỉnh thoảng cắt đứt vài sợi. Có lẽ vì tính cách ôn hòa của anh đã làm trái tim của Tống Nhiễm bình tĩnh lại. Nhưng dường như thời gian trôi qua rất lâu. Sau khi chờ đợi một thời gian dài, cô không thể không cúi xem thời gian còn lại.
Thấy bộ đếm thời gian vượt quá 03:00: 00, cô lại bối rối. Anh ta vẫn tháo dỡ bom một cách có hệ thống. Khi đồng hồ bấm giờ là 00:00:02, anh ta thở dài và nói: "Chắc là không kịp rồi."
Tống Nhiễm giật mình.
Anh nói vậy, nhưng vẫn không dừng lại.
Đồng đội của anh nhận ra sự nghiêm trọng lại hét lên, "A Yan!"
Tống Nhiễm không kìm được rơi nước mắt, nước mắt và mồ hôi chảy vào mặt nạ, má cô ướt đẫm. Cô sụt sịt rất thấp.
Bây giờ anh ta ngẩng đầu lên, và đôi mắt đen phía trên mặt nạ mỉm cười nhìn cô, an ủi: "Đừng sợ. Tôi sẽ không bỏ lại cô."
Ánh mặt trời rơi xuống trên lông mi anh. Anh có giọng nói trong trẻo như nước suối.
Tống Nhiễm ngừng rơi lệ và gật đầu. Anh cúi đầu và tiếp tục tháo dỡ. Nhưng cô cảm thấy tình hình còn tồi tệ hơn.
"Anh đi đi." Cô nói nhẹ nhàng, "Anh là một người tốt, tôi không muốn ... kéo anh chết theo."
Anh không ngước lên, hỏi: "Cô có thể chạy nhanh đến mức nào?"
"Sao cơ?"
"Năm giây cô có thể chạy bao xa?" Anh nói khá nhẹ nhàng, cau mày và ngắt kết nối đường dây mà không nhìn lên.
Tống Nhiễm không biết trả lời làm sao. Anh nói: "Tôi còn một phút rưỡi nữa và tôi chỉ có thể loại bỏ cảm biến trọng lực trong vòng 30 giây, để khi cô nhấc chây quả bom này sẽ không phát nổ ngay lập tức. Nhưng bộ đếm thời gian sẽ tăng tốc mười lần và phút còn lại sẽ rút ngắn xuống còn khoảng năm giây”. Anh hỏi lại: “Cô có thể chạy bao xa? "
Năm giây?
Tống Nhiễm không dám chắc trả lời: "10 m 20 m không biết"
"Haizz", anh ra điều tiếc nuối nói "Không đủ xa"
“Có lẽ 30 mét," cô nói, "Tôi chưa từng cố hết sức"
Anh nói "Vậy hôm nay thử xem sao" "... Được." Cô gật đầu.
00:01:10
"Mười giây. Sẵn sàng." Anh nói, mắt anh dán chặt vào sợi dây và tay anh giữ một lúc.
Tống Nhiễm hít một hơi thật sâu.
7,6, anh hô: "5,4,3 ..."
Anh đã loại bỏ mọi khả năng và cuối cùng chọn ra một sợi.
Tống Nhiễm căng thẳng.
"1" Anh cắt ngang sợi dây, những con số màu đỏ tăng tốc điên cuồng, anh bật đứng dậy và nắm lấy tay cô lao ra ngoài.
Bụi không khí nóng thổi vào tai cô, nhưng cô không thể nghe thấy thở của mình đã bị anh giật lấy, kéo đi.
Âm thanh của gió, bụi, mồ hôi và nhịp tim đều biến mất. Vào lúc đó, dường như thời gian và không gian đã không còn tồn tại, và chỉ có mặt trời mùa hè đang đốt cháy mắt người như một tấm gương thủy tinh.
Cô không biết năm giây ngắn ngủi lại dài như thế.
Sau cùng anh kéo cô vào lòng ngã lộn vòng xuống đất. Cơ thể của người đàn ông giống như một rào cản đối với cô. Khoảnh khắc tiếp đất, một tiếng nổ lớn vang lên, cát, bùn, bụi, mảnh vụn như mưa rơi xuống từ bầu trời.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
10 chương
20 chương
18 chương
58 chương
10 chương
188 chương
82 chương