Lê Thiên Thần nhìn vẻ mặt dữ tợn của Đỗ Hiểu Mị, lại nhìn về phía hai bóng người không hề hay biết phía trước, cuối cùng cũng hiểu được Đỗ Hiểu Mị muốn làm gì. Hắn giữ chặt tay ả, quát lớn, “Cô muốn làm gì? Dừng xe, tôi nói cô dừng xe!” “Anh không nỡ nhìn thấy cô ta phải chịu một chút tổn thương nào đúng không? Trong lòng anh vẫn nhớ cô ta mãi không quên phải không? Vậy thì cùng chết với cô ta đi!” Đỗ Hiểu Mị điên cuồng hét to. Ả đã mất tất cả, cái gì cũng không có. Cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi, ả cần gì phải bận tâm. “Cô điên rồi!” Lê Thiên Thần hạ cửa kính xe, hét lớn với Bình An và Hồng Dịch Vũ, “Tránh ra mau, Đỗ Hiểu Mị điên rồi!” Bình An và Hồng Dịch Vũ nghe được tiếng hét của Lê Thiên Thần, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy xe của Đỗ Hiểu Mị đang phóng thật nhanh về phía họ. “Cẩn thận!” Hồng Dịch Vũ lôi Bình An chạy sang lề đường đối diện. Đỗ Hiểu Mị chuyển tay lái, liều mạng đâm về phía Bình An. Lê Thiên Thần đưa tay giành tay lái với ả, “Dừng xe, tôi nói cô dừng xe!” “Đi chết đi! Đi chết đi!” Đỗ Hiểu Mị ha ha cười lớn, càng đạp lút chân ga, cùng giành tay lái với Lê Thiên Thần. “Bình An, cẩn thận!” Thấy xe của Đỗ Hiểu Mị sẽ đụng tới, Hồng Dịch Vũ vội vàng đẩy phăng Bình An ra, còn mình thì nhảy qua lan can ven đường. Ầm! Chiếc xe hơi trắng tông cực mạnh vào đèn đường, đầu xe móp méo chẳng còn hình thù. Mặt Hồng Dịch Vũ và Bình An đầy vẻ kinh hoàng, họ liếc mắt nhìn nhau xong rồi mới quay nhìn người trong xe. Bộ mặt Đỗ Hiểu Mị lúc này dàn dụa đầy máu tươi đỏ thẫm, đã lâm vào hôn mê. Lê Thiên Thần mặc dù không hôn mê nhưng xem ra vết thương trên người cũng không nhẹ. “Gọi 120 gấp!” Bình An kêu lớn, “Nhanh chóng cứu họ.” “Trước tiên mang họ xuống xe đã.” Hồng Dịch Vũ vừa gọi điện thoại vừa nói. Mắt Bình An nhìn vào Lê Thiên Thần đầy nét phức tạp. Người đàn ông từng khiến cô căm thù thấu xương này hôm nay đã cứu cô hai lần... Mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đã chết dưới bánh xe của Đỗ Hiểu Mị! Nếu như không có Lê Thiên Thần nhắc nhở, nếu như hắn không giành tay lái với Đỗ Hiểu Mị, thì bây giờ chắc chắn cô đã bị đụng bay ra ngoài. Tại sao hắn phải làm như vậy? Muốn chuộc tội sao? Nếu như hắn thật sự có tình cảm với cô, tại sao kiếp trước cô bị giam trong bệnh viện tâm thần lâu như vậy mà hắn chưa bao giờ đến ngó cô lấy một lần? Tại sao để mặc cho Đỗ Hiểu Mị ngược đãi hành hạ cô? Đáp án này, chẳng ai trả lời được. Xe cứu thương chạy tới rất nhanh. Bình An lên ngồi cùng xe đến Bệnh viện Nhân dân. Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần đồng thời được đưa vào phòng phẫu thuật, xem ra thương tích của cả hai đều không nhẹ. Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc xuất hiện trước mặt Bình An gần như cùng lúc cô tới được bệnh viện, lo lắng nhìn cô, “Bình An, con/em không sao chứ?” Bình An sà vào ngực Phương Hữu Lợi, “Ba, con không sao, Lê Thiên Thần đã cứu tụi con, bây giờ đang trong phòng giải phẫu.” “Không có việc gì là tốt rồi.” Phương Hữu Lợi sờ sờ đầu Bình An, nỗi tức giận trong lòng đối với những việc mà Lê Thiên Thần đã làm cũng nguôi đi rất nhiều. “Chủ Tịch!” Trán Hồng Dịch Vũ được dán băng cầm máu. Lúc anh xoay người nhảy qua rào chắn thì bị thương nhẹ. Phương Hữu Lợi giao Bình An cho Nghiêm Túc, nói với Hồng Dịch Vũ, “Cậu theo tôi đi tới chỗ Viện Trưởng ngồi một chút.” Thật ra ông muốn hỏi Hồng Dịch Vũ hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ còn lại Nghiêm Túc cùng cô đứng trên hành lang, Bình An chột dạ cúi đầu. Nghiêm Túc cau mày nhìn cô, cặp mắt đào hoa nổi lên lửa giận, trên trán gân xanh như ẩn như hiện, “Tại sao em lại đi tìm Tô Cầm? Bình An, em đã hứa với anh thế nào?” Bình An ôm lấy cái hông rắn chắc của Nghiêm Túc, hạ giọng lấy lòng, “Em chỉ muốn đến xem xem Đỗ Hiểu Mị muốn làm gì, em còn kêu anh Hồng đi với em nữa mà. Thật đó, có nguy hiểm chút nào đâu. Tụi em chỉ không ngờ cuối cùng Đỗ Hiểu Mị lại nổi điên như vậy mà thôi.” “Em biết rõ Tô Cầm và Đỗ Hiểu Mị là cùng một phe, thế mà còn dám đi tìm cô ta? Nếu như hôm nay Lê Thiên Thần không đột nhiên thay đổi lập trường, em có nghĩ tới kết quả sẽ thế nào không? Bình An, anh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu không nhờ hắn... Người nằm bên trong...” Giọng Nghiêm Túc nghẹn lại. Chỉ cần nghĩ đến việc thiếu chút nữa thì cô sẽ chết dưới bánh xe, tim anh liền quặn đau gay gắt. Đó là hậu quả mà anh hoàn toàn không dám tưởng tượng. Bây giờ anh không cách nào tưởng tượng được nếu có một ngày anh mất cô, anh sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì. “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Bình An nghẹn ngào, “Sau này em không dám nữa, về sau anh không cho phép, em sẽ không đi gặp ai hết, có được không?” Mặt cô dán vào lồng ngực anh, nghe được rõ ràng tiếng tim anh đang đập dồn dập đến mức nào. Anh đang sợ... Sợ sẽ mất đi cô! Nghiêm Túc nhẹ thở dài, nỗi đau nơi ngực trái dần dần giãn ra, giơ tay lên ôm lấy cô thật chặt, “Bảo bối, anh rất muốn đánh em nát mông!” Bình An ngẩng đầu, dâng lên nụ hôn, “Anh yêu em, không đánh em đâu!” Lúc hai người hồn nhiên hôn nhau đến quên mình, quên luôn đang đứng trong bệnh viện, đột nhiên bên tai truyền đến hai tiếng ho nặng. Hai người nghe vậy liền vội vã tách ra, nhìn sang hướng phát ra âm thanh, thì ra là hai cảnh sát mặc thường phục. Mặt Bình An đỏ lên, ngượng ngùng chào, “Cảnh sát Lưu.” “Chúng tôi nhận được thông báo ở bệnh viện này đang có tội phạm truy nã nên tới xem một chút.” Cảnh sát Lưu nói. Tới bắt Lê Thiên Thần đây mà! “Lê Thiên Thần vẫn còn đang trên bàn mổ, không thể đi với các anh về Cục Cảnh sát được đâu.” Bình An nói. “Không sao, chúng tôi sẽ chờ.” Cảnh sát Lưu nói. Bình An và Nghiêm Túc liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì. Hơn hai tiếng sau, đèn “Đang phẫu thuật” của một trong hai phòng tắt đi. Bác sỹ đi ra, thông báo rằng Đỗ Hiểu Mị chỉ bị thương phần đầu và gãy xương ống chân trái, các nơi khác của cơ thể không có vấn đề gì lớn. Cuộc phẫu thuật cho Lê Thiên Thần kéo dài bốn giờ. Thương tích của hắn rất nặng: gãy hai xương sườn, trong đó có một cái đâm vào lồng ngực. Tuy giải phẫu thành công nhưng có thể chống đỡ qua 24 giờ tiếp theo hay không thì còn phải nhìn tạo hóa. Hôm nay Bình An bị không ít kinh sợ, dù chính bản thân cô không ý thức được điều này, nhưng Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi đều không đồng ý cho cô ở lại bệnh viện chờ Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần tỉnh lại, mà sau khi cảnh sát lấy khẩu cung xong thì cùng Nghiêm Túc về nhà. Nghe tin Lê Thiên Thần bị thương nặng như vậy, Bình An có cảm giác chua xót nhàn nhạt. Cho tới bây giờ, cô chỉ nhớ lại Lê Thiên Thần đã tổn thương cô như thế nào, chứ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ vì cứu cô mà ngay cả chính sinh mạng của mình cũng không để ý. Cô khẽ thở dài một hơi. “Sao vậy?” Nghiêm Túc nằm bên cạnh cô nghe được tiếng thở dài của vợ sắp cưới thì ôm cô vào lòng, “Còn chưa ngủ được à? Có phải đang nghĩ đến chuyện hôm nay không?” “Hôm nay Lê Thiên Thần đã cứu em hai lần. Anh nói xem, tóm lại hắn nghĩ thế nào thế?” Cô ôm nỗi thù hận sau khi được trọng sinh, nên mặc dù đã và đang sống một cuộc sống không đồng dạng như kiếp trước, nhưng trong lòng cô vẫn không cách nào hoàn toàn cho qua. Hôm nay cô như có cảm giác đã hoàn toàn buông ra quá khứ. Thấy Lê Thiên Thần bảo vệ mình như vậy, cô cảm thấy mình đã chẳng còn hận thù nữa. Kiếp trước, cô đã bỏ ra rất nhiều nhưng chẳng những không được báo đáp mà còn bị cô phụ, cuối cùng chết oan chết uổng... Sau khi trọng sinh, mục tiêu của cô chỉ có báo thù. Nhưng dần dà về sau trưởng thành lên, cô cảm nhận được cuộc sống hiện tại đã không còn giống như kiếp trước, cũng đã học được cách nên yêu một người như thế nào, nên đã dần dần quên đi nỗi đau và oán hận khắc cốt ghi tâm nơi đáy lòng. Có lẽ, từ lúc đó trở đi, cô đã không còn hận thù nữa, chỉ chưa hoàn toàn thoải mái mà thôi. Đến giờ phút này, cô đối với Lê Thiên Thần thật ra đã không còn liên quan đến yêu và hận nữa, cô cuối cùng đã có thể bình thường trở lại. Nghiêm Túc khẽ hôn lên trán cô, dịu dàng nói, “Trong lòng em nghĩ thế nào?” Bình An tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhẹ giọng nói, “Em cũng không biết, ít ra thì đột nhiên cảm thấy... giống như cái gì cũng đều buông xuống hết rồi.” Anh vẫn biết trong lòng cô còn một nỗi khúc mắc nhưng không rõ lắm là vì điều gì, có lẽ là có liên quan đến quá khứ. Bây giờ nghe cô nói đã buông xuống được thì không khỏi cười vui mừng, “Bản tính con người ta không có tuyệt đối xấu xa cũng không có tuyệt đối tốt đẹp, chỉ cần nghĩ như vậy là tốt rồi.” Lê Thiên Thần bất kể sinh mạng mà cứu Bình An, như vậy rõ ràng là hắn có tình cảm với cô. Tuy rất cảm kích việc hắn cứu vợ chưa cưới của mình, nhưng Nghiêm Túc tuyệt đối không hy vọng Bình An sẽ bởi vì thế mà suốt ngày trăn trở xem Lê Thiên Thần rốt cuộc là loại người nào. Trong cách nhìn của Nghiêm Túc, Lê Thiên Thần có là ai thì cũng chẳng có ý nghĩa to lớn nào đối với anh và Bình An. Bình An nở nụ cười, “Anh nói rất đúng, mỗi người đều có hai mặt tốt xấu. Lê Thiên Thần đã cứu em, em rất cảm kích hắn, nhưng không có nghĩa là có thể tha thứ cho những việc hắn đã làm đối với công ty. Đây là hai chuyện khác nhau. Được rồi, chúng ta ngủ đi thôi!” Đúng vậy, cô cảm kích Lê Thiên Thần vào thời điểm cuối cùng đã cứu cô, đối với nỗi oán hận của kiếp trước cô cũng đã bình thường trở lại, nhưng những việc xấu mà Lê Thiên Thần đã làm với Tập đoàn Phương Thị thì không thể tha thứ được. Hắn phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm. Nghiêm Túc vỗ vỗ lưng cô, ôm cô cùng tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau, Bình An đến công ty xử lý một ít việc sau đó mới đến bệnh viện thăm Lê Thiên Thần. Ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt của Lê Thiên Thần có hai cảnh sát đang đứng, do cảnh sát Lưu phái tới xem Lê Thiên Thần. Dù hắn còn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn muốn cầu may. Ông bà Lê đã tới từ sáng sớm, đang đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn Lê Thiên Thần nằm trên giường bệnh. Bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra cho hắn. Nếu như hôm nay hắn không tỉnh lại, thì sinh mạng này sẽ... Bình An thở dài trong lòng. Cô thật không muốn mình thiếu nợ Lê Thiên Thần một mạng. Cô đi tới, chào hỏi ông bà Lê, nhẹ giọng an ủi họ mấy câu. Bác sỹ từ phòng săn sóc đặc biệt đi ra, Bình An ngăn lại hỏi thăm, “Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?” “Tạm thời không sao, nếu như hôm nay có thể tỉnh lại, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, như vậy thì thật sự là không còn vấn đề gì to tát.” Bác sỹ trả lời. “Con tôi lúc nào thì có thể tỉnh lại?” Bà Lê chảy nước mắt, giọng khàn khàn, mắt cũng khóc đến sưng húp lên. “Cái này... Chúng tôi cũng không thể xác định, phải xem ý chí của bệnh nhân thế nào.” Bác sĩ bình tĩnh trả lời. Ông đã gặp quá nhiều trường hợp sinh ly tử biệt, không phải là không thể cảm thông với cảm xúc của người nhà bệnh nhân, chẳng qua là tuân thủ đúng theo nguyên tắc trách nhiệm của mình nên ông chỉ có thể nói sự thật với họ. Bà Lê không kìm được mà nhỏ giọng khóc òa lên, ngay cả ông Lê mắt cũng đỏ. Bình An nhìn thật chăm chú vào Lê Thiên Thần bên trong phòng bệnh. Trên mặt hắn đeo chụp dưỡng khí, trên đầu và thân thể đều là băng gạc dày cộm, cứ lặng yên nằm đó như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cô đã từng nguyền rủa sao hắn không chết đi, nhưng bây giờ lại không muốn hắn sẽ thật sự không tỉnh lại nữa. “Bác sĩ, phòng bệnh của Đỗ Hiểu Mị ở đâu?” Bình An trầm mặc một lúc, cảm thấy trước tiên nên đi giải quyết một vài vấn đề.