Trăng dưới hiên

Chương 1 : Trăng dưới hiên

Chương 1: Trọng sinh Thân thể Yến Hạ Nguyệt nặng nề, đầu óc mơ hồ, cả người như được bao quanh bởi khí lạnh, nàng có chút nghi hoặc, người đã chết còn có thể có tri giác sao? Chẳng lẽ là có cao tăng tới thu nhận nàng? “Kẽo kẹt ——” “Ngươi có phải không có đầu óc không? Công chúa còn đang ốm, thời tiết lạnh như vậy, trời còn chưa có dứt mưa đâu, ngươi còn dám mở cửa sổ? Còn sợ công chúa bệnh không đủ nặng hay sao?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Là…Bình Bình, giọng của Bình Bình? Bình Bình không phải đã đi trước sao? Chẳng lẽ nàng không quá cầu Nại Hà, mà là đang chờ nàng sao? “Bình Bình tỷ tỷ, ta biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.” “Đi ra ngoài đi, về sau không có lệnh không được tùy tiện tới nội điện nữa.” “Đã… Đã rõ.” Chiếc khăn vải mềm mại ấm áp chà lau quá cái trán rồi qua gương mặt nàng. Cả người nàng nhưng được người khác chống đỡ ngồi dậy. Ách… Là thuốc? Lại còn rất đắng nữa… “Công chúa, người đừng cáu kỉnh như vậy được không, không uống thuốc thì bệnh sao có thể tốt lên được đây? Người đừng nôn ra nữa mà?” Bình Bình đây là đang đút thuốc cho nàng? Nàng chết chết đã chết rồi, còn uống thuốc cái gì nữa? Cả người nàng vững vàng được đặt lại về giường, lại còn được chỉnh lại góc chăn nữa. Một tiếng than nhẹ len lỏi vào lỗ tai nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Công chúa, khi nào người có thể khỏe lên đây.” Yến Hạ Nguyệt muốn nhìn xem Bình Bình một cái, mắt nàng kẽ nhúc nhích, chậm rãi nâng mí mắt lên . “Công chúa lại không… Công chúa!” Giọng Bình Bình kinh hỉ vang lên, dáng điệu ấy làm Yến Hạ Nguyệt có chút muốn khóc. Nàng đã thật lâu không có gặp qua Bình Bình, thật lâu rồi … “Ngươi…… Khóc cái gì?” Không nói chuyện thì còn tốt, vừa mở miệng liền thấy cổ họng thực đau, giống như bị người ta gắp lấy cục than thiêu qua vậy. Bình Bình xoa xoa nước mắt, nỗ lực ổn định lại thanh âm của mình: “Công chúa, nô tỳ đây là cao hứng, công chúa đã hôn mê hồi lâu, thái y…thái y đều nói…” Yến Hạ Nguyệt nhìn đỉnh đầu quen thuộc, màn giường màu lam sương mù, nhất thời không phân biệt được đây có phải là mộng hay không. “Bình Bình, giờ nào rồi?” Bình Bình nhìn nhìn sắc trời, nói: “Công chúa, giờ mẹo rồi.” Yến Hạ Nguyệt giơ tay chạm vào da thịt mèm mại của chính mình, lành lạnh, liền chắc chắn rằng chính mình vẫn là đã chết rồi đi. Nàng thở dài, nghe bên ngoài loáng thoáng tí tách tí tách tiếng mưa rơi, thuận miệng hỏi: “Trời mưa?” Bình Bình lại điểm thêm hai ngọn đèn, rồi đi đến bên cạnh bàn chuẩn bị ly trà bưng tới: “Đúng vậy công chúa, từ ngày người sinh bệnh đến giờ mưa chưa dứt, hiện tại còn không có dừng đâu.” Nàng cúi người, lại đem Yến Hạ Nguyệt đỡ tới, đem chén trà đưa cho nàng: “Bất quá lúc này nghe tiếng mưa rơi có vẻ nhỏ chút rồi, có lẽ ngày mai mưa có thể sẽ ngừng.” Yến Hạ Nguyệt ngồi trên chiếc giường quen thuộc, lại có chút muốn hỏi chủ nhân chiếc giường này. Mặc dù Bình Bình đi sớm, nên có thể sẽ không biết tình hình gần đây của người đấy. Nhưng chỉ cần nghe Bình Bình nói muột câu, Yến Hạ Nguyệt cũng liền thỏa mãn. “Cố Diêm đâu?” Bình Bình nghe vậy dừng một chút, Yến Hạ Nguyệt không ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, đang chuẩn bị đổi đề tài, liền thấy Bình Bình cẩn thận nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Phò mã hắn…đi Sở Châu giúp Công chúa tìm thần y.” Yến Hạ Nguyệt trầm mặc. Nàng hỏi một câu Cố Diêm, chỉ là tùy tiện hỏi một chút, nhưng Bình Bình thật sự bịa đặt ra chuyện Cố Diêm đi đâu, nàng lại cảm thấy nơi nào cũng đều không thoải mái. “Hắn đi tìm thần y cái gì? Hắn còn quản ta làm cái gì?” Cố Diêm còn muốn quản Yến Hạ Nguyệt nàng làm cái gì chứ. Rõ ràng bọn họ đã hòa li. Rõ ràng bọn họ đều không còn có liên quan tới đối phương nữa rồi. Bình Bình cũng liệu trước tới phản ứng của nàng, tiếp nhận chén trà đã thấy đáy ở trong tay, rũ đầu vì Cố Diêm nói tốt: “Phò mã hắn cũng là lo lắng công chúa, chắc công chúa không biết, thái y ở Thái Y Viện đều đã tới một đợt, đều… đều lắc đầu bảo chỉ có thể mặc cho số phận.” Nàng dường như chịu không nổi cái kết luận tàn nhẫn này, tay cầm chặt chén trà đến nỗi mà khớp xương cũng trở nên trắng: “Nô tỳ vô dụng, không thể vì công chúa gánh vác một phân khổ sở nào, phò mã hắn đầu tiên là muốn bồi ở trước giường công chúa, chỉ là lại nghe nói Tiết thần y ngày trước từng ở Sở Châu xuất hiện qua, liền cưỡi ngựa tiến đến Sở Châu.” Bình Bình nhìn nàng, lại tiếng tục khuyên nàng: “Công chúa, mặc kệ phò mã thế nào, đối người thật là thật lòng, người…” Yến Hạ Nguyệt lúc này thật ra đều biết lời Bình Bình nói chính là nói dối, nàng nhìn màn mưa dần dần thưa thớt, thanh âm lãnh đạm: “Bây giờ là lúc nào, lại nói những lời đó còn có cái ý nghĩa gì đâu?” Nàng chết đều cũng đã chết, giờ phút này lại đến hối hận thì có cái ích lợi gì? Bình Bình lại kích động lên, nàng đem chén trà thả lại khay, ngồi quỳ ở trước giường Yến Hạ Nguyệt: “Công chúa, không muộn, chỉ cần người suy nghĩ cẩn thận, khi nào cũng đều không có muộn.” Yến Hạ Nguyệt rũ mi mắt xuống, nhìn ngón tay như miếng ngọc thạch xanh biếc của mình, thanh âm đều có chút run: “Đã muộn rồi, Bình Bình.” Muộn rồi. Bình Bình không rõ Công chúa của nàng vì cái gì mà lại nói như vậy, vừa muốn mở miệng, thì ngoài cửa có thanh âm thấp thấp truyền tới. “Bình Bình tỷ tỷ, bữa tối công chúa hiện tại liền đưa lại đây sao?” Nói là bữa tối, kỳ thật chính là dược thiện. Không ai khám ra vì cái gì mà Yến Hạ Nguyệt sốt cao không ngừng, tự nhiên cũng không có phương thuốc nào có thể đưa ra. Đương Kim Hoàng Thượng lo lắng công chúa, cố ý đưa rất nhiều dược liệu trân quý tới, các nàng cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cắn răng mỗi ngày đều nấu canh sâm, kỳ vọng có thể lấy nhưng dược liệu quý này tới trụ mệnh cho công chúa. Hiện tại công chúa cũng đã tỉnh, dược thiện này tự nhiên cũng không cần dung nữa rồi. “Công chúa đã tỉnh, đi làm bữa tối lần nữa rồi dâng lại đây đi.” Ngoài cửa đáp lời còn mang theo kinh hỉ: “Nô tỳ này liền đi phân phó phòng bếp!” Bình Bình nhớ tới việc Yến Hạ Nguyệt tỉnh lại còn chưa có nói cho người khác, nàng hơi nhích người phía trước nói, hỏi: “Công chúa nhưng còn có nơi nào không thoải mái? Người muốn nằm hay không?” Yến Hạ Nguyệt lắc đầu, Bình Bình liền từ trong ngăn tủ cầm lại kiện áo choàng mỏng ra tới giúp Yến Hạ Nguyệt phủ thêm: “Công chúa người chờ một chút, nô tỳ đi kêu thái y, thuận tiện thông báo cho bệ hạ, bệ hạ cũng đang lo lắng cho công chúa.” Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình tay chân nhẹ nhàng đi ra và đóng cửa lại cửa. Nàng nhìn quanh bốn phía, tinh tế đánh giá một lần, rốt cuộc nhớ ra thời điểm chính xác. Thời điểm này là nàng cùng Cố Diêm còn chưa có hòa li. Là năm mà Xuân Nhi sẽ trở về từ Vân Quy. Tại sao lại muốn nàng trở lại đúng vào mốc thời gian này? Là bởi vì vào mùa hè năm nay, rốt cuộc nàng cũng hòa li thành công? Hay là bởi vì lúc này Xuân Nhi còn chưa trở về từ Vân Quy, nữ nhân có vô số kẻ quỳ gối dưới váy kia vẫn chưa bắt đầu thu phục nam nhân? Hết thảy đều còn có thể vãn hồi đúng không? Trong lòng Yến Hạ Nguyệt uể oải, không hiểu vì sao mình lại xuất hiện trong cái ảo ảnh hão huyền này. Mặc kệ ảo giác này có bao nhiêu chân thật, chung quy đều là giả. Bình Bình đã chết, Xuân Nhi cũng đã chết. Nàng cũng đã chết. Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland. Bình Bình rất mau trở lại, một nhóm tiểu nha hoàn nối đuôi nhau mà mang các món ăn lên, nhiều nhất vẫn là cháo và súp. Yến Hạ Nguyệt chống cánh tay Bình Bình mà ngồi dậy, lại bước ra khỏi giương một cách khó khăn. Bình Bình kỳ thật thực không muốn Yến Hạ Nguyệt xuống giường, nàng cảm thấy công chúa nhà mình ở trên giường nằm lâu như vậy, lại còn liên tục sốt cao, trên người khẳng định không chút sức lực nào, không bằng để nàng đem án bàn đặt trên giường, như vậy Yến Hạ Nguyệt cũng không cần mệt nhọc như vậy. Chỉ là Yến Hạ Nguyệt kiên trì muốn xuống dưới, nàng liền cũng không dám nói ra. “Công chúa, người vẫn luôn thích món tôm bóc nõn này đúng không? Để nô tỳ bóc giúp người?” Yến Hạ Nguyệt ngồi ở trước bàn, lại không có cầm lấy đũa ngọc. Nàng nhìn một bàn đồ ăn, trong lòng không biết vì saolại cảm thấy kích động. Đại khái con ma nào khi đối mặt đồ ăn người phàm, đều có cảm giác này. Mắt thấy Bình Bình lại muốn nhắc nàng, Yến Hạ Nguyệt nhanh chóng bắt đầu đề tài khác: “Khi nào thì Chiêu Dương về?” Bình Bình nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu: “Chiêu Dương trưởng công chúa dường như ở Vân Quy có chút bận rộn, Hoàng Thượng mấy ngày hôm trước còn muốn triệu trưởng công chúa trở về, không biết vì sao lại không có hạ lệnh.” Yến Hạ Nguyệt mơ hồ biết Yến Quy Xuân ở Vân Quy làm gì, nếu Hoàng thượng cảm thấy triệu nàng trở về là không tốt, vậy Xuân Nhi ở Vân Quy trở về quả thật là có chút nguy hiểm. Nàng nhớ tới bộ dáng Xuân Nhi khi trở về, nàng liền cố đem trái tim mình bình tĩnh lại. Ít nhất Yến Quy Xuân là hoàn hảo trở về không tổn hao gì. “Công chúa, để qua đi…” “Bình Bình, Thọ Dương bên kia biết tin tức chưa?” Bình Bình bất đắc dĩ nói: “Không riêng Thọ Dương công chúa bên kia, Vương gia quận vương quận chúa ở trong kinh, đều đã thông báo rồi.” Yến Hạ Nguyệt đang cùng Bình Bình nói, thái y tới rồi. Yến Hạ Nguyệt từ trong ánh mắt nghiêm túc của Bình Bình, thành thành thật thật vươn tay ra. Thái y nhanh chóng chuẩn đoán: “Công chúa đã rất tốt rồi, cũng không còn triệu chứng gì khác, chỉ là thân thể vẫn còn hàn khí.” Hắn thu thậpdồ vật bản thân mang đến, sốt sắng nói: “Trời mưa dầm, Công chúa chớ không ăn lạnh, thí dụ đồ ăn mùa hè như đá bào, cũng tốt nhất không đụng, trái cây cũng tốt nhất là dùng nước ấm lăn quá lại dùng, ngày thường chú ý giữ ấm chút. Nếu Công chúa vẫn thường xuyên cảm thấy tay chân lạnh, thì sai người đến Thái Y viện gọi nữ quan tới châm cứu.” Yến Hạ Nguyệt nhìncổ tay gầy nõn của mình, thờ ơ sờ một chút: “Làm phiền đại nhân.” Nàng nói xong, dừng lại. Yến Hạ Nguyệt đem bàn tay trái đang từ từ rời cổ tay phải của mình chậm rãi đặt trở lại. Cảm giác ấm áp. Hơn nữa, còn có … mặt đập trên đó. Nàng nhìn Bình Bình đưa thái y đi ra ngoài, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng đặt ở ngực trái. “Đông —— đông —— đông” Nơi đó vững vàng truyền đến âm thanh đập đều đều. Trái tim của người chết không thể đập. “Bệ hạ, cháo và canh này không còn nóng nữa, nô tỳ đi…” Bình Bình nhìn Yến Hạ Nguyệt không tiếng động rơi lệ, hoảng sợ: “Công chúa làm sao vậy?” Nàng nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, lạnh lùng nói: “Các ngươi nói bậy cái gì với Công chúa?” Nhóm tiểu nha hoàn sợ hãi lần lượt quỳ xuống: “Nô tỳ không có, nô tỳ oan uổng, Bình Bình tỷ tỷ, là Công chúa tự nhiên…tự nhiên…, chúng nô tỳ k có làm gì hết.” Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình, vẻ mặt bình tĩnh lau nước mắt đem Bình Bình kéo đến trước mặt. Bình Bình không biết Yến Hạ Nguyệt bị làm sao, ngồi xổm ở trước người nàng: “Công chúa, công chúa, người nhìn nô tỳ, mô tỳ là Bình Bình, công chúa, Bình Bình đến rồi đây.” Yến Hạ Nguyệtlôi cánh tay nàng tới, ngón tay ấn vào cổ tay Bình Bình. Đầu ngón tay truyềnnhững nhịp đập không có quy luật. Cũng đúng, Bình Bình gấp thành như vậy, mạch đập sao có thể ổn định được. Yến Hạ Nguyệt kéo Bình Bình đứng lên, nước mắt đã ngừng, cuối cùng lấy khăn xoa xoa một chút, chịu đựng chua xót trong lòng, cảm kích nói: “Bình Bình, ta không có việc gì, ngươi đừng vội.” Nàng đương nhiên không có việc gì, chẳng những không có việc gì, còn rất tốt. Như vậy thật sự là việc rất lạ a. Mặc kệ là thời gian chảy ngược hay là bắt dầu lại, đều quá là làm người khó có thể tin. Không biết là Phật Tổ hiển linh, hay thần phật các phương phù hộ nàng, nàng đều vô cùng cảm tạ. Nàng hiện tại vẫn còn ngồi ở trong phủ công chúa nàng, phu quân nàng còn vì nàng khắp nơi tìm kiếm thần y, muội muội nàng còn sống rất tốt ở đất phong. Như vậy như vậy đủ rồi. Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland. Cố Diêm khoác áo tơi, nước mưa theo vành nón nhỏ giọt, mặt lấm lem bùn đất, biểu tình lại phá lệ chuyên chú. “Vỏ cây bên này thô hơn, sang bên kia đi.” Chu Sơn muốn khuyên hắn, đừng tìm nữa, trở về không phải bởi vì hắn chịu không nổi, mà là hắn sợ vạn nhất công chúa không đợi được được tướng quân trở về đâu? Nếu một mặt cuối cùng cũng không nhìn được thì sao? Tướng quân như vậy, nếu thật sự không gặp mặt công chúa lần cuối, chỉ sợ khó mà sống vui vẻ quãng đời còn lại được. Hơn nữa, ở chỗ này tìm lâu như vậy, mỗi lần đều là tối đen mới trở về. Tiết thần y khả năng cũng không ở Sở Châu. Hắn mang một bụng suy nghĩ, lại không dám nói ra. Hắn có thể nghĩ đến những việc như vậy, chẳng lẽ tướng quân sẽ không thể nghĩ được? “Hướng nam đi hai mươi dặm……” Cố Diêm thấp giọng nói ra tin tức do người Sở Châu truyền đến, đếm khoảng cách của các bước. Thời điểm bọn họ ở kinh thành trời đang mưa, đi vào Sở Châu, Sở Châu cũng bắt đầu trời mưa. Mưa này thật sự tới không đúng thời điểm, Cố Diêm nghe tiếng mưa rơi, luôn là nhớ tới Yến Hạ Nguyệt đang hôn mê. Trời mua mãi không dứt, Yến Hạ Nguyệt mãi không thấy mở mắt làm hắn thấy hoảng sợ. Thời điểm Cố Diêm đếm tới hai mươi dặm, ngẩng đầu nhìn phía trước. Là một mảng đen kịt. Giữa tầng mây chợt lóe lên nhưng tia chớp, trước mặt cái gì cũng không có. Không ai có thể cư trú tai cái địa phương như này. Lại là một cái tin tức không chính xác. Chu Sơn đã không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Cố Diêm. “Đi thôi.” Nghe tới thực bình tĩnh. Chu Sơn thở cũng không dám thở mạnh, an phận đi theo Cố Diêm trở về. Khi Cố Diêm trở lại khách điếm cả người đều đã ướt đẫm. Hắn dỡ xuống áo tơi ném ở ngoài cửa, vừa muốn nhấc chân lên lầu, dư quang nhìn đến một người ngồi trong góc, đồng tử nháy mắt co chặt lại. Hắn mặc chính là quần áo đặc chế của phủ công chúa. Đây là hạ nhân phủ công chúa. Hắn là tới làm cái gì? Người hầu kia cũng nghi hoặc nhìn về phía hắn, tựa hồ không dám bước tới. Cố Diêm nhắm mắt lại, xoay người bước chân lại phía hắn ta. Người hầu giờ phút này mới nhận ra phò mã của công chúa, vội đứng dậy hành lễ. Cố Diêm trầm mặc nói: “Không cần đa lễ.” Vẫn là hành xong rồi lễ, rồi mới dám đứng thẳng đưa thư cho Cố Diêm. Cố Diêm nhìn bức thư đưa tới phủ công chúa, chậm chạp không thấy nhúc nhích. Hắn không dám nhận lấy. Người hầu không biết Cố Diêm bị làm sao, nhìn Chu Sơn cầu cứu. Chu Sơn cũng không quá dễ chịu, hắn vươn tay, nhưng thư lại bị Cố Diêm lấy đi. Người hầu thấy Cố Diêm cầm thấy lá thư, mới dám mở miệng: “Phò mã gia, công chúa đã tỉnh, đây là thư cho ngài.” Máu Cố Diêm đông cứng lại, giờ khắc tâm đã chết, như rơi vào địa ngục, thì đã bị những lời này lại lôi trở lại nhân gian. Hắn vừa mới nói cái gì? Công chúa tỉnh? Yến Hạ Nguyệt tỉnh? Người hầu thấy hắn không nói lời nào, cũng không biết là có ý tứ gì, thử nói: “Ngài không mở ra thư nhìn sao? Thư này không phải Bình Bình cô cô viết, là công chúa tự tay viết.” công chúa tự tay viết. Nàng tự mình viết thư. Cố Diêm hơi siết lấy phong thư, đem nó bỏ vào trong tay áo, lại ngẩng đầu: “Nếu công chúa tỉnh, ta đây cũng không cần tiếp tục lại ở Sở Châu, ngươi khi nào thì tới?” Người hầu có chút sợ hãi: “Hồi phò mã gia, tiểu nhân một đường roi da thúc ngựa, buổi trưa đến nơi này, bởi vì sợ ngài không nhìn thấy, vẫn luôn ở dưới lầu chờ.” Cố Diêm trầm ngâm một lát, nói: “Còn có thể lên đường?” Hắn nhếch miệng cười: “Phò mã gia, đây là chuyện nhỏ đối với tiểu nhân, kể cả không thể đi, ngài nói đi, tiểu nhân cũng sẽ đi theo, huống chi tiểu nhân ở trong phủ vốn chính là chân chạy, đủ khỏe.” Cố Diêm liếc mắt nhìn Chu Sơn một cái, Chu Sơn nói: “Làm phiền ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi lên thu thập một chút đồ đạc.” Người hầu lại sợ hãi một phen, thấy Cố Diêm toàn thân ướt liền ngượng ngùng, chủ động đi mua áo tơi mới. Cố Diêm nhìn hắn ra cửa, tùy tiện tìm cái băng ghế ngồi xuống. Lá thư trong tay áo phảng phất như một vật sống, làm hắncảm thấy nó như đang muốn chạy trốn. Cố Diêm tập võ nhiều năm, tất nhiên là có biện pháp để khiến áo khô nhanh hơn. Nguyên bản Cố Diêm cũng k nghĩ tới việc tắm rửa. Tưởng quần áo bên trong đã khô nên chỉ tùy tiện thay kiện áo ngoài rồi xuống dưới. Có thể tiếp tục đi. Hiện tại hắn ngồi bên ngọn đèn dầu ấm áp trong tiệm, thư của nàng hắn cũng để ổn thỏa trong ống tay áo. Đã thật lâu rồi nàng chưa có viết thư cho hắn. Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.