Tô Cầm trợn to mắt, nắm chặt cuộn phim trong tay, “Cô tốt nhất hiểu cho rõ, cô làm thế này là phạm pháp đó. Phương Bình An nhất định sẽ khởi tố cô cho xem. Cô dùng hình lõa thể để uy hiếp tôi đưa Bình An tới nhà tôi, cho dù sau này có ra Tòa thật thì tôi cũng không bị gì đâu.” Tại sao Tô Cầm lại luôn nhắc tới chuyện phạm pháp vậy? Bàn tay Đỗ Hiểu Mị đang đặt trên cổ áo Bình An khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang Tô Cầm. Khi thấy vẻ mặt cô ta kích động, ánh mắt lóe lên, thì trong lòng càng lúc càng hồ nghi. “Cô làm cách nào để dụ Phương Bình An đến đây? Chẳng phải cô đã nói là quan hệ giữa cô và nó chỉ bình thường thôi sao?” Ánh mắt sắc sảo của Đỗ Hiểu Mị quét về phía Tô Cầm. Tô Cầm sửng sốt một chút, nói quanh co, “Tôi tìm lý do gạt cô ấy...” “Lý do gì?” Đỗ Hiểu Mị hỏi. Tô Cầm nhất thời không nghĩ ra được, “Dù sao cô ta cũng đã ở đây rồi, vậy còn không được sao?” Đỗ Hiểu Mị hơi nheo mắt lại, cúi đầu nhìn Phương Bình An vẫn như đang mê man, nỗi hoài nghi trong lòng càng lúc càng lớn. Ả đột nhiên nói, “Đúng, cô ta ở đây là tốt rồi. Giờ tôi đã đổi ý. Tô Cầm, cô lấy dao lại đây, tôi không muốn chụp cô ta lõa thể nữa, tôi muốn phá hủy gương mặt của cô ta.” “Cô điên rồi!” Tô Cầm thét lên chói tai. Đột nhiên, có tiếng đập cửa ầm ầm truyền đến, giọng của Lê Thiên Thần vang lên bên ngoài, “Đỗ Hiểu Mị, mở cửa ra, tôi biết cô đang ở bên trong!” Lê Thiên Thần? Tô Cầm và Bình An đang vờ hôn mê cùng cả kinh. Tại sao hắn lại ở đây? Đỗ Hiểu Mị nhíu nhíu mày, không ngờ được rằng Lê Thiên Thần thế mà lại biết ả đang ở chỗ này. Ả đi tới mở cửa, “Sao anh lại đến đây?” “Tôi phải hỏi cô câu này mới đúng, cô...” Lê Thiên Thần đẩy Đỗ Hiểu Mị ra, đi vào, thấy Bình An đang nằm trên ghế sa lon thì phẫn nộ trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu Mị, “Cô muốn làm gì cô ấy?” Hai ngày nay hắn luôn tìm Đỗ Hiểu Mị. Hắn biết ả nhất định sẽ tìm đến Tô Cầm nên quanh quẩn ở gần đây đợi hết hai ngày. Hắn mới vừa thấy Bình An cùng Tô Cầm lên lầu không lâu thì Đỗ Hiểu Mị cũng đã đi lên, biết ngay là không ổn nên sau khi do dự một lát hắn bèn lên xem có chuyện gì. “Cô ta muốn phá hủy mặt của Phương Bình An đó!” Tô Cầm run rẩy kêu lên. “Cô đúng là đồ điên!” Lê Thiên Thần lạnh lùng liếc ả một cái, đi tới vỗ nhẹ lên mặt Bình An, “Bình An, Bình An, tỉnh, tỉnh.” Bình An hồ nghi trong lòng, đây là Lê Thiên Thần... đang giúp cô đấy ư? Đỗ Hiểu Mị thấy biểu hiện dịu dàng trân trọng mà Lê Thiên Thần đối đãi với Bình An thì lửa ghen trong lòng lập tức bốc cháy phừng phừng, mặt đầy vẻ đố kỵ và căm hận, giọng cay nghiệt, “Sao? Đau lòng à. Tôi muốn phá hủy cô ta đấy thì sao. Tôi muốn lột sạch quần áo cô ta, vứt cô ta xuống Phố Sắc tình, để cho cô ta bị đàn ông chà đạp...” Phố Sắc tình là khu đèn đỏ tại Thành phố G, ra ra vào vào nơi đó đều là gái điếm cấp thấp và khách làng chơi. Đỗ Hiểu Mị đã bị nỗi ghen ghét che mất lý trí, nói ra toàn những lời oán hận ác độc. Lê Thiên Thần không chút nghĩ ngợi nâng tay tát qua, “Cô câm miệng!” “Anh đánh tôi? Vì con nhỏ đê tiện này mà anh đánh tôi?” Mắt Đỗ Hiểu Mị đỏ lên, cố nén nước mắt trừng trừng nhìn Lê Thiên Thần. “Cô còn không bằng sợi tóc của cô ấy. Đỗ Hiểu Mị, nếu cô dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Lê Thiên Thần lạnh giọng cảnh cáo. Đúng là hắn có hận Bình An, nhưng nghe thấy những lời Đỗ Hiểu Mị nói muốn tổn thương cô thế nào thì hắn không kềm được mà đau lòng. Đỗ Hiểu Mị ha ha ha cười lớn, “Tôi không bằng cô ta? Tôi không bằng một sợi tóc của cô ta? Lê Thiên Thần, tôi làm bao nhiêu chuyện vì anh, thế mà kết quả lại là trong lòng anh tôi ngay cả sợi tóc của Phương Bình An cũng không bằng. Anh rốt cuộc có yêu tôi hay không, rốt cuộc có hay không?!” Lê Thiên Thần hít sâu một hơi, “Tôi biết cô đã làm rất nhiều việc vì tôi, nhưng cái đó và việc cô muốn tổn thương Bình An là hai chuyện khác nhau.” Nói cho cùng, chẳng qua là hắn không thương ả. Bất kể ả cố gắng thế nào, quỵ lụy bao nhiêu, thì hắn không yêu vẫn là không yêu. Ả cuối cùng vẫn không giữ được trái tim của hắn. Không, trái tim của hắn cho tới bây giờ vốn không có đặt trên người ả, cho dù ả có trả giá tất cả vì hắn, hắn vẫn sẽ không yêu ả. Đỗ Hiểu Mị cảm giác trong nháy mắt tỉnh táo lại. Yêu và không yêu, đối với hắn và ả, bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng phải ả cũng đã bắt đầu ghét bỏ hắn rồi đó sao? Chẳng qua là đã từng yêu say đắm và dốc hết công sức, bây giờ nhìn lại thật buồn cười và rất không cam lòng mà thôi. Đỗ Hiểu Mị bước từng bước tới trước sofa. Lê Thiên Thần theo sát bên cạnh, phòng ngừa ả làm ra chuyện gì tổn thương đến Bình An. “Trong mắt anh, Phương Bình An mới là cô gái hồn nhiên cao quý. Cô ta không cần làm cái gì hay trả giá cái gì cũng có thể có được tất cả. Cô ta có gia thế tốt, có người cha xem cô như châu như báu, có một vị hôn phu được người người hâm mộ, còn có anh nhớ mãi không quên cô ta... Cô ta cái gì cũng có. Tại sao? Cô ta có cái gì tốt? Có cái gì đáng giá để các người đều xem cô ta là vật báu? Tại sao tôi đây cố gắng vất vả đến thế mà cũng không lấy được cái mà tôi muốn, mà tất cả với cô ta lại dễ dàng như vậy? Tôi thật sự không cam lòng...” Đỗ Hiểu Mị nói xong, nước mắt rớt xuống thành dòng. Lê Thiên Thần nhìn khuôn mặt trầm tĩnh tốt đẹp của Bình An, trong lòng dâng lên nỗi hối hận, nhỏ giọng nói, “Vận mệnh mỗi người đều không giống nhau.” “Đúng vậy, không giống nhau! Nhưng tại sao tôi lại không có được tất cả?” Đỗ Hiểu Mị cười lạnh hỏi. Tô Cầm nói, “Tại sao Phương Bình An có thì cô cũng phải có? Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà cô phải phá hủy cô ấy? Đây hoàn toàn là hành động của một kẻ điên.” “Đúng, tôi đúng là điên rồi!” Đỗ Hiểu Mị nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mượt mà trắng mịn của Bình An, khuôn mặt đang mỉm cười lập tức đổi sang vẻ dữ tợn, ả giơ tay lên, ra sức vung xuống, “Tôi đúng là không thể nhìn thấy cô ta tốt hơn tôi!” Tô Cầm che miệng kêu to ra tiếng. Lê Thiên Thần vì quá chăm chú nhìn Bình An nên khi khóe mắt liếc thấy động tác của Đỗ Hiểu Mị thì giật mình muốn chụp lấy tay ả, “Dừng tay!” Không còn kịp rồi... Thế nhưng, một cái tát kia của Đỗ Hiểu Mị cũng không giáng tới được trên mặt Bình An. Lúc Bình An nghe thấy Đỗ Hiểu Mị đột nhiên thay đổi ý định thì biết ngay là ả đã phát hiện Tô Cầm không có làm theo lời ả, đã định mở mắt ra thì vừa đúng lúc Lê Thiên Thần đi vào, nên cô tiếp tục giả vờ hôn mê bất tỉnh. Không ngờ Lê Thiên Thần lại bảo vệ cô, điều này làm cho lòng cô có cảm giác gì đó nói không nên lời. Tô Cầm há miệng thở hổn hển, trợn to mắt nhìn Bình An chụp lấy tay Đỗ Hiểu Mị, dùng sức nuốt nuốt nước bọt. May mà bàn tay kia không đánh xuống được. Vẻ tươi cười trên mặt Đỗ Hiểu Mị trông rất quái dị, nét mặt vẫn dữ tợn như cũ, khóe miệng thì cười toét ra hết mức, ánh mắt oán hận ác độc nhìn Bình An, “Phương Bình An, đã lâu không gặp!” Bình An hất tay Đỗ Hiểu Mị ra, từ ghế salon đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như cười như không nhìn Đỗ Hiểu Mị, “Cô trông không được tốt lắm thì phải.” Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Bình An, “Em không sao chứ?” “Tôi không sao!” Bình An nhìn sang hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại chuyển mắt sang nhìn Đỗ Hiểu Mị. Cô ả này xưa nay luôn chú trọng hình tượng, bây giờ nhìn lại thì chẳng những da dẻ vàng vọt mà tóc tai cũng như đám cỏ dại, chỉ được túm lại ghim bừa lên trên. Không còn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ ngời ngời như trước kia nữa. “Hôm nay tôi ra thế này chẳng phải nhờ cô ban tặng đó sao? Cô hẳn cao hứng lắm.” Đỗ Hiểu Mị nghiến răng nghiến lợi nói. Bình An nở nụ cười, “Đúng là có cao hứng. Đây chẳng qua là cô gieo gió gặt bão thôi, chả liên quan tới ai cả.” Trong mắt Đỗ Hiểu Mị hiện lên vẻ oán hận. Nếu Phương Bình An không bị hôn mê thì nghĩa là Tô Cầm không có cho cô ta uống nước bị bỏ thuốc. Như vậy, Tô Cầm đã bán đứng ả? “Hai chúng mày gài bẫy chờ tao tới?” Ả lập tức hiểu ngay. Mới vừa rồi Tô Cầm luôn mớm lời cho ả nhất định là do Phương Bình An dạy. Nếu ả không đoán sai, những lời ả vừa nói đều đã bị ghi âm rồi, “Ha ha ha, Tô Cầm, mày đúng là một con điếm hạ tiện. Mày cho rằng hễ giúp Phương Bình An thì mày có thể vô tư không lo đấy à?” Mặt Tô Cầm trắng nhợt, nhìn nhìn cuộn phim trong tay, “Ý cô là gì?” Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, oán hận nhìn về phía Bình An, “Chúng ta cứ chờ xem!” Bình An mỉm cười nhìn ả. Mặc dù cô không bị chụp ảnh, nhưng chỉ bằng đoạn ghi âm những lời nói kia của Đỗ Hiểu Mị, còn có chứng cứ là Tô Cầm trước kia bị bắt buộc chụp ảnh, cũng đã đủ để cho cô ra tay. Thấy Đỗ Hiểu Mị xoay người rời đi, Lê Thiên Thần quay đầu lại nhìn Bình An một cái, rồi sải bước đi theo. “Lê Thiên Thần!” Bình An gọi hắn lại, như có điều suy nghĩ nhìn hắn, “Tôi sẽ chờ điện thoại của anh.” Lê Thiên Thần hơi ngẩn ra, rồi gật đầu một cái, đi lướt qua Hồng Dịch Vũ đứng ngoài cửa. “Anh Hồng.” Bình An cười nhìn Hồng Dịch Vũ, biết anh hẳn đã đứng ngoài cửa lâu lắm rồi. Hồng Dịch Vũ nhìn bóng dáng Lê Thiên Thần biến mất trong thang máy rồi mới cau mày nhìn Bình An, “Để anh đưa em về nhà!” Bình An gật đầu, nói với Tô Cầm, “Cứ như vậy đi, tôi về trước đây.” Cô lấy ra máy ghi âm trên người, nhất nút dừng lại. “Lê Thiên Thần vẫn chưa rời khỏi Thành phố G, thế mà cảnh sát lại không tóm được hắn.” Hồng Dịch Vũ sóng vai đi cùng Bình An. Anh vẫn đi theo sau Bình An. Lúc đứng dưới lầu, sau khi anh nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị đi lên thì cũng đã bắt đầu lo lắng, chỉ vì Bình An không có chỉ thị nên anh chỉ có thể chờ ở dưới lầu. Cho đến khi Lê Thiên Thần đột nhiên xuất hiện, anh mới lên theo. Bất quá sự việc cũng có chút ra ngoài dự kiến. Hành động bảo vệ Bình An của Lê Thiên Thần anh đứng ngoài góc cửa nhìn thấy rất rõ ràng. Bình An cười nhẹ, “Hắn nhất định sẽ ra tự thú!” Hồng Dịch Vũ hạ giọng hỏi, “Tô Cầm kia... Em định làm gì? Cô ta không thể tiếp tục ở lại Phương Thị.” “Nếu như cô ta thông minh thì sẽ tự mình từ chức rời đi.” Bình An nói. Hai người đi ra cổng chính khu cư xá, xe đang đậu ở đối diện ven đường. Vì cả hai đang cúi đầu nói chuyện nên không chú ý thấy cách đó không xa có đậu một chiếc xe hơi hiệu Honda, trên xe là Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần. “Cô muốn tiền, tôi cho cô. Cô rời khỏi nơi này đi thôi.” Lê Thiên Thần khuyên Đỗ Hiểu Mị. Hắn biết hắn nợ ả không ít, nhưng trừ tiền ra thì những thứ khác hắn đều không cho ả được. Đôi mắt Đỗ Hiểu Mị lúc này như một cái giếng khô cạn tận đáy, đáy mắt không hề có chút thần thái nào, tĩnh mịch nhìn chằm chằm về phía trước. Lê Thiên Thần cảm giác tính nhẫn nại của hắn gần như sắp cạn kiệt, hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép với Đỗ Hiểu Mị như lúc này. Phía trước xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc. Ánh mắt tĩnh mịch của Đỗ Hiểu Mị chợt lóe, rốt cuộc khởi động xe. Lông mày Lê Thiên Thần như nhảy dựng lên, nhìn Bình An và Hồng Dịch Vũ trước mặt, rồi lại nhìn sang Đỗ Hiểu Mị, kinh ngạc hỏi, “Cô muốn làm gì đó?” “Dù tôi có chết cũng muốn kéo cô ta xuống làm đệm lưng!” Đỗ Hiểu Mị lộ ra nụ cười dữ tợn, đạp mạnh chân ga.