Bình An Trọng Sinh
Chương 252
Bình An đi tới phòng bệnh của Đỗ Hiểu Mị, thấy y tá đang truyền nước cho ả. Ả đã tỉnh, cặp mắt vô hồn hướng lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Y tá tiêm xong, rời phòng bệnh, thấy Bình An đứng ngoài cửa thì gật đầu cười.
Đỗ Hiểu Mị chậm rãi quay đầu, lúc đôi mắt vô thần nhìn đến Bình An thì hiện lên nét oán hận, nhưng rồi ả chỉ cắn chặt hàm răng mà không nói câu nào.
Bình An ngồi xuống ghế dựa cạnh giường bệnh, rót cho Đỗ Hiểu Mị một ly nước, “Nhìn thấy tôi bình yên đứng chỗ này chắc cô thất vọng lắm nhỉ?”
Tình cảnh này sao mà quen thuộc thế... Bình An cười lạnh trong lòng, chẳng qua chỉ đổi vị trí mà thôi. Kiếp trước, người nằm trên giường chính là cô, mà bây giờ, cô đang đứng đây ngạo nghễ nhìn xuống một Đỗ Hiểu Mị nhếch nhác.
“Cút!” Đỗ Hiểu Mị nặn ra một chữ từ trong miệng.
Bình An nhẹ nhàng cười, “Cô muốn lợi dụng Tô Cầm đến đối phó tôi, hình như không biết tự lượng sức mình thì phải. Cô cho rằng cô vẫn còn là một Đỗ Hiểu Mị có thể uy hiếp khống chế cô ta như năm xưa sao? Cô đã chẳng còn gì, bây giờ ngay cả việc tự vệ cũng có vấn đề, thế mà suốt ngày còn nghĩ tới việc hại người khác. Đỗ Hiểu Mị, cô đúng là muốn chết!”
Mắt Đỗ Hiểu Mị nheo lại, “Cô biết cô ta là Tô Cầm?”
“Không có gì mà tôi không biết. Các người đã làm gì ở Thành phố S, đã làm gì với Phương Thị, tôi đều biết tường tận.” Bình An thản nhiên.
“Ha ha!” Đỗ Hiểu Mị cười to lên, cười đến rơi nước mắt, thanh âm rất tuyệt vọng, “Thì ra anh ấy đều nói tất cả cho cô biết.”
“Không phải Lê Thiên Thần nói với tôi.” Bình An nói rõ, “Bất quá nghĩ lại, cô cũng thật đáng thương. Ban đầu tôi đã chẳng cần Lê Thiên Thần, thế mà cô lại xem anh ta như châu bảo mà cướp đoạt cho bằng được, vì anh ta mà hầu như cái gì cũng làm. Kết quả lại chẳng lấy được bất cứ thứ gì, còn bị người đàn ông mình yêu nhất xem thường. Phụ nữ làm được như cô quả thật cũng không dễ.”
Cô cố ý nhấn mạnh vào chỗ đau trong lòng Đỗ Hiểu Mị, dường như muốn chọc giận ả.
Đỗ Hiểu Mị lại giống như đã mất đi tất cả sức chiến đấu, mặc dù đáy mắt còn có hận ý nhưng cũng không nổi giận, chỉ cười lạnh, “Cô không cần phải đứng đây khoe khoang. Tôi chẳng còn để ý chuyện gì cả.”
Lê Thiên Thần vì cứu Phương Bình An mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, đây chẳng phải là đã quá rõ ràng rồi đó sao? Trong lòng hắn cũng chỉ có mỗi Phương Bình An. Thế ả là cái gì? Công cụ giải trí? Lợi dụng ả xong rồi thì có thể một cước đá văng ra? Ha, biết được sự thật này, ngay cả hơi sức để oán hận ả cũng không có.
Bình An có phần áp lực trước vẻ bình tĩnh của Đỗ Hiểu Mị, cô nhíu mày, “Khoe khoang ư? Cô cảm thấy tôi còn cần khoe khoang với cô sao? Trước giờ cô chẳng có gì đáng để tôi hâm mộ cả, hiện tại lại càng không có.”
“Cô nói xong rồi thì mời cô cút!” Đỗ Hiểu Mị kêu lên.
“A, tôi còn chưa nói với cô một việc.” Bình An cười đến vô cùng ngọt ngào đáng yêu, “Tôi sẽ không khởi tố cô, bởi vì bác sĩ Khoa Thần kinh sẽ cho ra báo cáo kiểm tra, chứng minh tinh thần của cô có vấn đề. Cho dù có tố cáo cô thì Tòa án cũng sẽ không xử tội cô.”
Đỗ Hiểu Mị sửng sốt, trừng to mắt nhìn Bình An, nét mặt vặn vẹo quái dị, “Cô nói tôi bị bệnh thần kinh?”
“Không phải tôi nói, mà là kết quả sau khi bác sĩ kiểm tra.” Bình An thản nhiên.
Trước kia cô đã từng chịu khổ thế nào, bây giờ cô muốn Đỗ Hiểu Mị cũng nếm thử một lần. Như vậy mới công bằng, không phải sao?
“Mày cố ý! Mày thông đồng với bác sĩ. Phương Bình An, mày là đồ đê tiện!” Đỗ Hiểu Mị rốt cuộc cũng không kềm được nỗi oán hận trong lòng, không để ý trên tay vẫn còn kim truyền dịch mà vung tay đánh về phía Bình An.
Bình An đã đoán trước là ả sẽ làm vậy, nhanh nhẹn lui ra đằng sau mấy bước, như cười như không nhìn ả, đáy mắt đậm tia sáng sắc nhọn lạnh như băng. Kiếp trước chắc mình đại khái cũng có bộ dạng giống vầy, nhìn thật rất giống kẻ điên.
“Tôi cố ý thì sao, mà không cố ý thì sao? Đỗ Hiểu Mị, cô đã điên rồi.” Bình An nhẹ giọng nói.
Đỗ Hiểu Mị thét chói tai, chộp lấy cái ly bên cạnh ném về hướng Bình An.
Bình An né tránh công kích, khẽ mỉm cười với ả, rồi lập tức thay bằng vẻ mặt sợ hãi, chạy ra ngoài cửa kêu lớn, “Bác sĩ, bác sĩ...”
Bác sĩ chủ trị rất nhanh liền chạy đến, “Cô Phương, làm sao vậy?”
“Trạng thái tinh thần của cô Đỗ hình như không được tốt lắm, anh mời bác sĩ của Khoa Thần kinh tới xem một chút đi.” Bình An nghiêm trọng nói.
Đỗ Hiểu Mị đấm giường bệnh y như phát điên, “Tôi không điên, tôi không có bệnh. Phương Bình An, đồ đê tiện, tao muốn giết mày!” Vì gãy xương nên chân ả bị treo lên giá, hoàn toàn không xuống giường được, chỉ có thể la hét thật to.
Bác sĩ kêu y tá vào trấn an Đỗ Hiểu Mị, rồi nói khẽ với Bình An, “Bệnh nhân cảm xúc không ổn định, chúng tôi sẽ mời bác sĩ Khoa Thần kinh tới kiểm tra.”
Bình An mỉm cười, “Cám ơn.”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Đỗ Hiểu Mị, Bình An lại lần nữa lên lầu thăm Lê Thiên Thần vẫn còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt. Cô thật sự hy vọng anh ta có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm mà tỉnh lại.
Mới từ thang máy bước ra, cô liền nhìn thấy Liên Kiến Ba đang đứng ngoài cửa phòng bệnh. Cô lập tức cảnh giác, bước nhanh chân đi tới.
“Anh tới làm cái gì?” Bình An lạnh lẽo nhìn Liên Kiến Ba, nghi ngờ mục đích hắn tới nơi này. Lấy thủ đoạn của Liên Kiến Ba, chắc hẳn hắn sẽ không cứ vậy mà bỏ qua cho Lê Thiên Thần, nói không chừng vì bản thân và Đoàn Quan Quần mà hắn còn có thể dùng hết tất cả mọi biện pháp để ngăn cản Lê Thiên Thần ra Tòa kể tội bọn chúng.
Ông bà Lê không có ở đây, hai cảnh sát đang ngồi ở cửa. Họ dù biết Liên Kiến Ba là ai nhưng không thể đuổi hắn đi.
Liên Kiến Ba cười hơ hớ nhìn Bình An, “Cần gì phải thối mặt thế. Dù gì tôi với Lê Thiên Thần cũng từng coi như là đồng nghiệp, nghe nói anh ta bị trọng thương nên tới đây thăm một chút không được sao. Không ngờ lại gặp được cô nha. Cô Phương, thì ra tình cảm giữa cô và Lê Thiên Thần tốt đến vậy.”
Bình An cười cười thản nhiên, nhìn Lê Thiên Thần vẫn chưa tỉnh lại bên trong, “Anh Liên quan tâm Lê Thiên Thần như vậy, anh ta tỉnh lại nhất định sẽ rất vui.”
“Cô xác định anh ta còn có thể tỉnh lại?” Cũng đang nhìn Lê Thiên Thần, đáy mắt của Liên Kiến Ba thoáng lướt qua một tia ác độc.
“Anh còn chưa ngồi tù, anh ta sao có thể chết được?” Giọng điệu cực kỳ thoải mái.
Sắc mặt Liên Kiến Ba hơi đổi, cười gượng mấy tiếng, “Tự tin có thể thắng quan tòa đến vậy à?”
Bình An quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, “Nhất định có thể!”
“Nếu anh ta có thể tỉnh lại, cơ hội của cô có thể sẽ lớn hơn một chút.” Liên Kiến Ba nhúng vai, “Nhưng đáng tiếc, xem ra chắc khó tỉnh lại.”
Đầu Bình An căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Anh ta sẽ tỉnh lại!”
Liên Kiến Ba quét mắt nhìn Bình An một cái, “Mấy ngày nữa là phúc thẩm rồi, cô Phương, đến lúc đó chúng ta lại gặp.”
Bình An bĩu môi, không đáp lời.
Sau khi Liên Kiến Ba rời đi không bao lâu, ông bà Lê mới quay lại. Thì ra họ đến phòng làm việc của bác sĩ để hỏi thăm tình huống của Lê Thiên Thần. Họ vẫn rất lo lắng không biết khi nào thì con trai mới có thể tỉnh lại.
Bình An an ủi họ vài câu, rồi vì công ty còn có việc nên không thể không rời đi trước.
Trở lại công ty, Bình An đến văn phòng Phương Hữu Lợi. Gần đây thế cục của việc tuyển cử cho nhiệm kỳ mới đã vô cùng rõ ràng. Đã có tiếng gió truyền ra, Bí thư Thị Ủy Thành phố S sẽ là Trương Giang Ninh, còn Đoàn Quan Quần vì tác phong có vấn đề nên dường như sẽ bị điều đến vị trí tuyến hai. Mặc dù cấp bậc không thay đổi nhưng tuyệt đối sẽ là một địa phương chẳng có gì béo bở.
Có thể người sau lưng Đoàn Quan Quần đã bỏ rơi lão, cho nên mới không tranh thủ cho lão nữa.
“Ba, vậy chuyện bọn chúng rửa tiền cuối cùng có nên khởi tố hay không?” Bình An nhíu mày hỏi. Nếu bảo cô cứ như vậy mà bỏ qua cho cha con Đoàn Quan Quần thì cô không có tấm lòng rộng rãi như vậy đâu.
“Chuyện này phải chờ sau khi Lê Thiên Thần tỉnh lại mới tính tiếp được. Bằng không, chúng ta chưa đủ chứng cứ... cũng không kiện chúng được đâu.” Phương Hữu Lợi nói.
Gần đây Đoàn Quan Quần vấp phải khó khăn khắp nơi thật ra là kết quả do ông âm thầm thao tác. Làm quan mà không có tiền thì bò lên trên thế nào được?
Bình An gật đầu, “Con biết rồi.”
“Con mới từ bệnh viện về phải không. Lê Thiên Thần thế nào rồi?”
“Còn chưa tỉnh lại ạ.” Bình An thấp giọng.
Phương Hữu Lợi thở dài, không phát biểu ý kiến gì, nhưng trong lòng cũng hy vọng Lê Thiên Thần có thể sớm tỉnh lại. Không phải vì anh ta có thể làm chứng chống lại đám người Đoàn Quan Quần, mà vì không hy vọng anh ta còn trẻ như vậy mà đã ra đi. Dù sao, nếu Lê Thiên Thần không đi lầm đường thì anh ta vẫn là một thanh niên rất có năng lực.
Đến buổi tối, Lê Thiên Thần mới tỉnh lại. Bình An đang cùng Nghiêm Túc ăn tối với Viên lão phu nhân, nghe được tin này hai người liền cùng Phương Hữu Lợi đi đến bệnh viện.
Tinh thần của Lê Thiên Thần vẫn chưa tốt, chỉ mới có ý thức, nói chuyện khá hụt hơi. Nhưng đây đã là kết quả rất tốt, ít nhất là đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy Bình An bình yên vô sự đứng bên cạnh, khóe mắt Lê Thiên Thần ươn ướt. Chỉ có người đã trải qua sinh tử mới có thể nhìn thấu được nhiều việc hơn. Bây giờ anh ta đã biết hối hận, nhưng đã là quá muộn.
Anh ta chưa từng quý trọng cái mà mình có được, giờ hối hận đã không kịp rồi.
“Đã tỉnh là tốt rồi, giờ tĩnh dưỡng thật tốt đi đã, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Phương Hữu Lợi nghiêm trang dặn dò.
Lê Thiên Thần chỉ mở mắt nhìn lại, bày tỏ mình không có việc gì.
Bác sĩ đi vào bảo người nhà bệnh nhân rời phòng bệnh, bệnh nhân còn cần nghỉ ngơi.
Phương Hữu Lợi khuyên ông bà Lê đi về nghỉ trước, đợi ngày mai lại đến thăm Lê Thiên Thần.
Bình An rời phòng bệnh, do dự một chút rồi vẫn xuống lầu dưới chỗ Đỗ Hiểu Mị. Giường bệnh của Đỗ Hiểu Mị đã được đổi, hiện giờ ả bị trói chặt cả hai chân hai tay vào đó. Bệnh viện đã bắt đầu đối xử với ả như một bệnh nhân tâm thần, nếu không vì trên người ả còn có thương tích thì có khi đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.
“Cảm giác này khó chịu không?” Bình An mặt không chút thay đổi nhìn ả, thanh âm lạnh lùng pha lẫn một tia hận ý.
Đây đều là những nỗi thống khổ mà trước kia cô đã từng trải qua, bây giờ phải hoàn lại cho Đỗ Hiểu Mị từng chút một.
“Đồ con đ...!” Đỗ Hiểu Mị điên cuồng hét to, tức giận vì không thể nhào lên giết Bình An.
Nỗi căm hận nơi đáy mắt Bình An được thay thế bằng thương hại, “Phụ nữ ai mà chẳng ái mộ hư vinh. Nhưng cô vì hư vinh mà tổn thương người khác, thậm chí cho là người khác có cái gì thì cô cũng phải có cái đó. Chính sự cố chấp này của cô đã làm cho cô mất đi nhân tính. Đỗ Hiểu Mị, cô nên cố mà tỉnh lại bản thân đi, chứ đừng đổ thừa tất cả kết quả của ngày hôm nay cho người khác.”
Cô xoay người đi ra ngoài vài bước, rồi dừng lại cạnh cửa phòng, nhẹ nhàng nói, “Cô ở bệnh viện tâm thần mà tận hưởng những ngày tháng cô độc thống khổ đi, một ngày nào đó cô sẽ nghĩ ra.”
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
63 chương
22 chương
111 chương
33 chương
29 chương
42 chương